Chương 3: Nảy mầm

Gia đình Tô Ly không đến đón cô ấy, cha cô ấy uống rượu mừng cưới ở đầu thôn say đến bất tỉnh nhân sự, Từ Mai đi đón, mà bà cô lại đưa em trai ra ngoài chơi, tạm thời không có ai trông coi Tô Ly.

Tuyên Tứ lười biếng gõ cửa nhà chú Tô Ly hai cái, thực sự không cần thiết, anh ta tự mình trả tiền, cõng Tô Ly đang ngủ mê man về nhà mình.

Anh bế Tô Ly về phòng mình còn chu đáo đắp cho cô một cái chăn mỏng.

Khuỷu tay chống ở cửa sổ, bàn tay nâng huyệt Thái Dương, Tuyên Tứ khoanh chân ngồi kế bên Tô Ly, suy tư nhìn gương mặt cô lúc đang ngủ.

Ấn tượng lần đầu tiên khi gặp Tô Ly là lúc cô mới sinh ra, Lý Tuyết Mai cứng rắn lôi anh đi xem cái gọi là em gái nhỏ nhà hàng xóm.

Hình như khi đó cô mới sinh được hơn một tháng, bản thân bị đặt trong xe nôi. Ồ, cái xe nôi kia giống như là cái lúc nhỏ anh dùng.

Lúc đó anh còn nghĩ, cậu bé này còn sống làm cái gì, cha mẹ đều không thương.

Anh cũng nói như vậy với Lý Tuyết Cầm, sau đó đóng cửa lại, bị cô cầm gậy đuổi đánh khắp sân, còn cảnh cáo anh sau này không được nói như vậy, là anh trai thì phải chăm sóc tốt cho em gái.

Tuyên Tứ ngoài mặt đồng ý, nhưng trong lòng thì không để ý, cô bé kia ra sao cũng không liên quan đến anh.

Anh không thích trẻ con, rất phiền, không nghe lời, hở ra là sẽ khóc, mới đầu anh cho rằng Tô Ly sẽ giống như vậy.

Có lần anh đi về ngang qua cửa nhà Tô Ly, gặp cô bé đang ngồi xổm trên mặt đất sờ mó cái gì đó, có khói bốc lên, anh muốn hù dọa cô.

Trước mặt Tô Ly là một hình tứ giác được xây bằng bốn viên gạch, trên đó đặt một cái chậu sắt nhỏ, đựng nước và gạo.

“Tiểu Ly, em đang làm gì vậy?”

Cô gái nhỏ giật mình, nhưng khi quay lại, nhìn thấy anh ở phía sau, cô vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm và nói: “Em đang học nấu cơm”

Mục đích đã đạt được, Tuyên Tứ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, giễu cợt nói: “Tại sao muốn nấu cơm, mẹ em không có ở đây sao?”

Tô Ly né tránh tay anh, nhẹ nhàng xoa xoa dấu tay hiện trên má, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào trong nồi nước, hình như là đang đợi nó sôi lên, nhẹ giọng trả lời: “em muốn chia sẻ công việc với mẹ em, mẹ vừa phải làm việc, vừa phải ra đồng, trở về còn phải nấu cơm cho em, rất mệt”

Tuyên Tứ còn tưởng cô đang muốn phá hoại, không ngờ cô gái nhỏ này lại hiểu chuyện như vậy, dù sao với cách dạy dỗ của Tô gia, ngay từ đầu anh đoán đứa nhỏ này sẽ bị sa ngã.

Nghĩ tới bà già chanh chua nhà họ Tô cùng với hai đứa con trai nhỏ hư đốn, Tuyên Tứ chán ghét bĩu môi, cả nhà này, chỉ có Tô Thu là trung hậu không làm cho người ta chán ghét.

Có lẽ Tô Ly giống cha cô.

Trước khi đi, Tuyên Tứ dặn Tô Ly cẩn thận với lửa, nhìn thấy dáng vẻ mềm mại và dễ thương khi cô ấy ngoan ngoãn đồng ý, Tuyên Tứ lại nhéo mặt cô lần nữa, cũng may Tô Ly biết đau nên tránh được.

Khi anh từ bên ngoài trở về lại đi ngang cửa nhà họ Tô, anh thấy Từ Mai nắm lấy tay Tô Ly, giơ chỗ đánh cô, trên mặt đất là những viên gạch bị đổ, gạo và nước vương vãi.

“Mày là cái đồ phá của! Thức ăn rất khó kiếm được mày có biết không? Tao làm ngoài đồng mệt chết mệt sống, mày lại ở nhà hoang phí của tao”

Nhìn cô bé đáng thương mếu máo, Tuyên Tứ trong lòng vừa thầm mắng cô vậy mà không biết chạy trốn, vừa bước tới giật lấy cây chổi đang đánh tới của Từ Mai.

Tuyên Tứ nhìn về phía cô bé, cô mím môi không nói lời nào, đôi mắt sưng đỏ, vừa thấy đã biết khóc rất lâu, tim anh rối loạn đập.