Chương 1: Tô Ly

Ở nông thôn, hai bên con đường là những ngôi nhà trệt gạch đỏ ngói đen san sát nhau, tới gần giờ cơm, khói bếp nhà nào cũng lượn lờ bốc lên.

Tô Ly ngồi xổm trước bếp củi, để tất cả củi khô lên chân bẻ đôi, dựa theo yêu cầu của mẹ, ném từng ít vào lòng bếp.

Tàn lửa màu đỏ bay lên, ngọn lửa nóng rực chiếu đến khuôn mặt Tô Ly vốn đã đỏ bừng lại càng thêm đỏ thắm.

Cô xoa xoa bàn tay nhỏ đen thui, phủi sạch lớp tro bụi bên ngoài, thấy mười đầu ngón tay vẫn còn những khối đất bẩn, liền nắm lấy góc áo lau hai cái.

Từ Mai đứng ở bên cạnh, băm tỏi thành từng miếng nhỏ rồi đổ vào nồi sắt, khóe mắt thoáng nhìn thấy động tác của Tô Ly, duỗi đôi chân dài ra, đá một cái không nặng không nhẹ trên mông cô nhóc: “Dơ muốn chết! Ngoài sân có nước, sao cứ phải lấy quần áo ra lau, làm mẹ mệt thì con mới vui có phải hay không!”

Tô Ly bĩu môi, lon ton chạy ra ngoài sân, vặn vòi nước.

“Rửa mỗi cái tay thôi mà cần mở nước lớn như vậy hả! Muốn chết sao!”

Cô lại vội vàng đem vòi nước vặn nhỏ lại, thấy Từ Mai trong phòng bếp cách lớp cửa kính trừng mắt nhìn mình, rụt rụt cổ.

“Mẹ! Xong chưa? Con đói bụng!” Đầu Tô Ly dán trên cửa kính bên ngoài phòng bếp, khuôn mặt đều bị áp bẹp, gắt gao nhìn chằm chằm rau xanh trong nồi, bên trong không có nhiều cọng, nuốt xuống mấy ngụm nước miếng.

“Cả ngày chỉ biết làm trò điên dại, sáng sớm liền không thấy mặt mũi con đâu, còn biết kêu đói.”

Từ Mai tức giận liếc mắt nhìn cô nhóc một cái.

Tô Ly từ nhỏ đến lớn đều rất đẹp, làn da trắng trắng nộn nộn, một đôi mắt to long lanh, sạch sẽ trong suốt, rất có thần thái, người nào thấy đều đến khen một câu ‘Cô bé này thật đep’.

Nhưng làm người sốt ruột chính là, cô nhóc lại có tính tình bướng bỉnh giống như con trai, cả ngày chạy theo đám nhóc lưu manh trong thôn gây chuyện. Hôm nay thì leo cây đem quần áo làm rách, ngày mai lại đi chọc chó nhà người khác chạy tán loạn, Từ Mai ngại muốn chết rồi.

“Mang vào trong phòng đi!” Từ Mai đổ rau xanh trong nồi ra đĩa rồi đưa cho cô nhóc, Tô Ly cầm lấy, bê chạy vào phòng. Nhà chính có một cái bàn gỗ cao sấp xỉ cô nhóc, ước chừng 1 mét, bên cạnh có vài chỗ vết nứt, trên mặt có mấy vết bẩn màu đen tẩy mãi không hết.

Cô nhóc nhón chân đem đĩa đặt ở giữa bàn gỗ, lại chạy tới bên trái nhà lấy ra hai cái ghế đẩu, ngồi lên trên, ngoan ngoãn chờ Từ Mai đem cơm lại đây.

Từ Mai chỉ xào một mâm rau xanh, Tô Ly lại ăn đến say mê.

Có lẽ là bởi vì thân thể đang trong giai đoạn phát triển, lượng cơm Tô Ly ăn cũng không nhỏ, ăn xong một chén cơm, còn cảm thấy có chút đói, nhưng mắt thấy Từ Mai còn chưa động được mấy đũa cơm, lại nhìn nhìn trên đĩa không còn mấy cọng rau, buông chiếc bát sắt nhỏ không còn sót một hột cơm nào xuống: “Con ăn no rồi!”

Thân mình nho nhỏ giống như pháo đốt xông ra ngoài, chọc cho Từ Mai tức giận đập bàn mắng cô: "Nha đầu chết tiệt kia! Trở về sớm một chút!”

Trước khi gả cho ba của Tô Ly, Từ Mai cũng là một cô gái hiền lành, cũng là con gái cưng trong nhà.

Nhà mẹ đẻ Từ Mai không ở gần đây, ba của bà là hiệu trưởng trường học trong thôn, mẹ của bà cũng là một người phụ nữ có tri thức hiểu lễ nghĩa, con cái sinh ra tự nhiên sẽ không kém cạnh chút nào, chỉ đáng tiếc gả cho Tô Thu, phải nói là gả vào Tô gia, bị bào mòn thành loại tính tình cường, thế đanh đá như hiện tại.

Tô Ly lại chạy đi tìm bọn Vương Bác cách vách chơi.

Kỳ thật cũng không trách Tô Ly như vậy, trong nhà nghèo, từ nhỏ liền không được mặc qua quần áo mới, trên người đều là quần áo cũ của mấy người anh con chú.

Trẻ con chỉ nhìn bề ngoài, mấy người chơi cùng Tô Ly bởi vì thấy cô nhóc vẫn luôn để tóc ngắn, mặc đồ con trai, mặc dù lớn lên trắng nõn xinh đẹp, cũng thường xuyên bị mấy đứa trẻ cùng tuổi hiểu lầm.

Bà nội của Tô Ly sinh được ba người con trai, ba cô là lão đại, thời điểm Từ Mai mang thai, thích ăn chua, bụng lại còn nhọn, ai cũng đều cho là một tên tiểu tử mập mạp.

Cô nhóc ngây người ở trong bụng mẹ nhiều hơn những đứa trẻ khác gần hai tháng, đến ngày sinh, bởi vì đứa trẻ quá lớn, hơn nữa vị trí thai nhi không đúng, mạng của Từ Mai suýt nữa không còn, bị mất đi khả năng sinh đẻ không nói, chui ra còn là một cô nhóc.

Bà nội Tô Ly vốn đã bất công với hai người con kia, lão nhị sinh hai đứa con trai, khi đó bà cao hứng, phố trong phố ngoài đều phải khoe khoang một trận, hận không thể cầm loa quảng bá ba ngày ba đêm.

Chờ đến lão tam sinh chính là hai đứa con gái, mặt liền bắt đầu đen, lại đến nhà lão đại, lại sinh ra thêm một đứa, lại càng không thích, từ lúc Tô Ly sinh ra liền chưa từng cho nhà bọn họ sắc mặt tốt.

Tô Thu cả ngày ở bên ngoài vội vàng kiếm tiền, mệt chết mệt sống trở về vừa nghe Từ Mai oán giận liền phiền lòng. Tư tưởng của mấy người trong núi đều tương đối phong kiến lạc hậu, không có con trai kế thừa hương khói cho nênTô Thu và Từ Mai vẫn luôn nuôi dạy Tô Ly như con trai.