Rất nhanh thịt nướng đã được mang ra.
Nóng hổi, cực kì thơm.
Ông chủ mặt mày rạng rỡ nhìn Ninh Triết:"Gần đây không thấy cậu ghé ăn, có việc gì sao?"
Ninh Triết thản nhiên đáp:"Không có việc gì, gần đây có người quản lý, tan học chỉ có thể về nhà."
Vừa nói, ánh mắt vừa hướng đến chỗ Tô Khanh.
Cô chột dạ ho một tiếng, rũ mi mắt không nhìn thẳng vào cậu.
Ông chủ cũng đưa mắt nhìn về phía cô, cười nói:"À, anh hiểu rồi."
Ánh mắt của ông chủ, thật sự hiểu rồi sao?
Ông chủ lại lên tiếng, lần này là chào hỏi Tô Khanh.
"Chào em, anh tên là Quan Du, là ông chủ của quán ăn này."
Tô Khanh lúc này mới ngước này nhìn Quan Du, mỉm cười:"Chào anh, em tên là Tô Khanh."
Nhìn bề ngoài, có lẽ Quan Du cũng không lớn hơn cô nhiều lắm.
Đợi lúc anh ấy đi vào trong tiếp tục công việc, Tô Khanh mới hỏi Ninh Triết:"Cậu quen anh ấy sao? Anh ấy bao nhiêu tuổi, trông không lớn lắm."
Ninh Triết đang gỡ thịt ra khỏi xiên, không nhìn cô, chỉ đáp:"Lúc đầu do tôi đến ăn nhiều nên miễn cưỡng quen biết, về sau anh ấy cũng làm thêm ở quán bar giống tôi, nên mới thân thiết hơn. Anh ấy đã tốt nghiệp đại học rồi, kinh doanh quán ăn nhỏ, có thời gian sẽ đến quán bar làm pha chế."
"Ồ." Tô Khanh há miệng:"Anh ấy giỏi thật."
Tuổi còn trẻ đã biết kiếm tiền như vậy. Tô Khanh không nhịn được nhìn Quan Du một cái, bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Ninh Triết thu biểu cảm của cô vào mắt, không vui nói:"Cậu ngưỡng mộ cái gì? Tôi cũng làm thêm ở quán bar."
"Cậu còn nhỏ như vậy, sao phải đi làm thêm?" Tô Khanh hỏi:"Nhà cậu cũng không bạc đãi cậu mà."
Ninh Triết đẩy dĩa thịt đã được tách khỏi xiên đến trước mặt cô, khẽ nói:"Ăn đi."
"Rảnh rỗi, làm việc gϊếŧ thời gian."
Tô Khanh lại ồ một tiếng, cúi đầu ăn thịt.
Qua một lát sau, Ninh Triết vẫy tay gọi:"Ông chủ, cho hai chai nước lọc."
"Có ngay."
Lần này cũng là Quan Du đích thân mang ra.
Không hiểu sao Ninh Triết tính khí không ra gì lại tức giận, lạnh tanh hỏi Quan Du:"Anh thuê nhân viên không để họ mang ra? Ông chủ như anh đích thân mang ra làm gì?"
Quan Du đối diện với sự giở chứng của Ninh Triết cũng sớm quen rồi. Anh ấy không tức giận, chỉ cười cười, ánh mắt hướng về phía Tô Khanh:"Em gái nhỏ dễ thương như vậy, anh muốn ra nói chuyện thêm một chút."
Tô Khanh tròn mắt nhìn anh ấy, có chút xấu hổ cười:"Cảm ơn anh."
"Em là bạn gái của thằng nhóc này hả?"
Quan Du chỉ về phía Ninh Triết.
Tô Khanh vội vàng lắc đầu:"Không phải ạ, em với cậu ấy là bạn cùng bàn."
"Hóa ra là vậy." Quan Du cười:"Thằng nhóc này ấy à, tính khí không tốt, lúc vui lúc buồn, em ở cùng nó có phải bị chọc tức nhiều lắm đúng không?"
Tô Khanh muốn gật đầu, nhưng nhận thấy ánh mắt dọa người của Ninh Triết, da đầu như căng ra.
Cô dè dặt lắc đầu:"Cũng ổn ạ."
Quan Du sững lại hai giây, sau đó bật cười:"Em không cần phải sợ. Sau này nếu nó ức hϊếp em thì đến tìm anh Quan, anh Quan làm chủ cho em."
Không đợi Tô Khanh gật đầu, Ninh Triết đã cáu kỉnh nói:"Quan Du, anh rảnh rỗi quá hả? Khách đông như vậy, anh vào trong đi."
Quan Du đứng dậy, cười ha ha quay đi.
Anh ấy vừa đi, Ninh Triết đã dùng ánh mắt sắc lạnh lườm Tô Khanh:"Cậu cười cái gì?"
Tô Khanh thu lại nụ cười, phủ nhận:"Tôi đâu có cười."
"Cậu tưởng tôi mù chắc?"
Ăn xong hai người theo con đường cũ quay về.
Suốt một buổi Ninh Triết đều không nói gì, mặt mày sa sầm khó coi.
Tô Khanh đi phía trước đến quay đầu nhìn còn không dám.
Chú Văn hạ cửa sổ xe xuống, vẫn là nụ cười hiền lành như mọi ngày:"Lên xe đi."
Tô Khanh e dè đứng qua một bên, không nhúc nhích.
Ninh Triết lướt qua cô, mở cửa xe ngồi vào trong, sau đó một thanh âm lạnh lùng từ trong xe vang ra.
"Còn không lên xe?"
Không thấy Tô Khanh có động tĩnh, Ninh Triết thiếu kiên nhẫn, nâng cao âm lượng:"Lên xe."
Tô Khanh giật mình một cái, lập tức lên xe.
Xe vừa lăn bánh, Ninh Triết đã lên tiếng:"Quan Du đẹp trai không?"
Là một câu hỏi bình thường sao? Tô Khanh dè dặt liếc mắt nhìn cậu, cẩn thận sắp xếp câu chữ trong đầu, cuối cùng lại buột miệng nói:"Đẹp."
Nói xong thì cô liền hối hận.
Ánh mắt của Ninh Triết như muốn ăn tươi nuốt sống cô, cần có bao nhiêu hung dữ thì liền có bấy nhiêu hung dữ.
Nhưng cái này không trách được cô, cô không giỏi nói dối nha.
Quan Du quả thật rất đẹp trai.
"Cậu, cậu hỏi vậy là có ý gì?"
"Tôi có đẹp trai không?"
Tô Khanh càng lúc càng thấy kì quái.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù sao Ninh Triết cũng được xem như nam thần của trường cấp ba Bắc Đại này.
Bởi vì bình thường cậu ta rất đầu gấu, không ai dám tiếp xúc. Nên sẽ không có những màn tỏ tình, gửi thư tình như trên phim.
Tóm lại, Ninh Triết cũng rất đẹp trai.
Mắt phượng của cậu ta đen láy, hàng lông mi dài, cực kì đẹp. Sống mũi thẳng tắp, ngũ quan trên mặt rất cân đối.
Tô Khanh nuốt xuống một ngụm nước bọt, lắp bắp trả lời:"Cũng tạm."
Người nào đó liền nổi giận:"Cái gì gọi là cũng tạm? Cái tên già Quan Du kia thì đẹp chỗ nào?"
"Anh ấy đẹp trai, còn biết kiếm tiền, rất giỏi mà." Tô Khanh không nhịn được phản biện.
Mặt mày Ninh Triết tối lại, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, không nói lời nào nữa.
Lúc xe dừng lại, Ninh Triết cả người đầy lửa giận xuống xe trước, còn đẩy cửa xe "kịch" một tiếng dọa cho Tô Khanh giật mình.
Tô Khanh đi phía sau liền không nhịn được nói:"Cậu tức giận cái gì?"
Ninh Triết không quay đầu, cáu kỉnh nói:"Cậu quan tâm làm gì? Đi mà quan tâm anh Quan Du của cậu."
"Cậu cũng ấu trĩ quá rồi đó." Khóe miệng Tô Khanh giật giật, rất muốn cười lớn vào mặt của Ninh Triết.
Cậu nhấn thang máy, nghiêng đầu nhìn Tô Khanh, giọng nói đầy sát khí:"Tôi ấu trĩ không bằng cậu."
"Chẳng phải cậu với anh Quan Du rất thân sao? Sao lại đố kị với anh ấy?"
"Tôi đố kị anh ta?" Ninh Triết cảm thấy rất nực cười:"Tôi cái gì cũng tốt hơn anh ta, là cậu mắt mù không nhìn thấy."