Sáng sớm Tô Khanh vừa vào công ty đã nhận được một trận cuồng phong.
Cấp trên của cô là một người phụ nữ họ Phương cực kì khó tính.
Cô vừa ngồi xuống chỗ làm việc không lâu đã nhìn thấy Phương Chỉ tức giận cầm một xấp giấy đi đến, đập một cái bộp lên bàn cô, mặt mày khó coi nói:"Tô Khanh, cô xem đống rác rưởi mà cô làm đi? Rõ ràng bình thường cô làm rất tốt, hôm nay là sao vậy?"
Tô Khanh lật giở mấy trang tài liệu xem qua, có chút ngây ngốc:"Xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
"Số liệu nhập sai hết rồi." Phương Chỉ rất tức giận:"Ngân hàng là nơi không được sai sót dù chỉ là một con số nhỏ nhất, cô không hiểu điều đó sao?"
Tô Khanh lập tức nhận lỗi:"Em xin lỗi, em sẽ sửa lại ngay ạ."
"Trước sáng mai, tôi phải nhìn thấy trên bàn của tôi." Phương Chỉ lạnh lùng nói, sau đó dẫm lên giày cao gót rời đi.
Đống tài liệu này cô đã mất hai ngày để hoàn thành. Bây giờ bị rút ngắn phải hoàn thành trong một ngày, nhất thời khiến cô có chút choáng váng.
Tô Khanh kiềm nén sự tủi thân trong lòng, ngồi xuống bắt tay vào làm việc. Đến khi mọi người đi ăn cơm trưa hết cô vẫn đang miệt mài làm lại tài liệu. Điện thoại đổ chuông, cô cũng không kịp nhìn là ai gọi đã vội vã nhấn nghe máy.
Cô nghe máy, mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính:"Alo."
[Em ăn trưa chưa? Cùng anh ăn đi.]
Giọng nói dễ nghe của Ninh Triết vang lên.
Tâm tình Tô Khanh dịu xuống, cô qua loa đáp:"Em ăn rồi, em đang bận, tối nay chắc phải tăng ca về muộn, anh không cần đến đón em đâu."
[Vậy được rồi, em cứ bận tiếp đi. Khi nào tan ca gọi cho anh, anh sẽ đến đón em.]
Tô Khanh cũng không quá để ý lời anh nói, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn lên máy tính, đáp một tiếng cho anh nghe rồi nhanh chóng cúp máy.
Cô cặm cụi gõ phím suốt một ngày, chỉ ăn qua loa một miếng sandwich. Lúc mọi người tan làm, Phương Chỉ còn cố ý ghé qua xem tiến độ của cô đến đâu.
Tô Khanh liền báo cáo:"Em đã cố gắng hết sức rồi ạ, còn tầm mười trang nữa, em sẽ tranh thủ hoàn thành nốt."
Phương Chỉ cũng nguôi bớt cơn giận, nói:"Được, trước sáng mai tốt nhất hãy để nó lên bàn làm việc của tôi."
Sau đó mọi người lần lượt ra về hết. Trong công ty chỉ còn sót lại mỗi mình Tô Khanh vẫn đang cặm cụi làm việc.
Thời điểm cô kết thúc xong công việc, không ngờ đã là mười giờ đêm. Cô uể oải dựa vào ghế, mở điện thoại lên xem. Bởi vì do cô quá chú tâm vào làm việc nên không để ý, Ninh Triết đã nhắn cho cô rất nhiều tin nhắn, gọi cho cô mấy cuộc gọi nhỡ.
Cô vội vội vàng vàng gọi lại cho anh, đầu dây bên kia kết nối rất nhanh. Không đợi cô lên tiếng, Ninh Triết đã sốt ruột gọi tên cô:[Khanh Khanh.]
Tô Khanh trả lời:"Em đây, bây giờ em mới xong việc, em sẽ về ngay, anh đừng lo."
Giọng nói của Ninh Triết vừa trầm ấm lại xen lẫn sự dịu dàng:[Anh đang ở bên dưới, em xuống đi, anh đưa em về.]
Tô Khanh vội đứng dậy thu thập đồ đạc vào túi xách, vừa đi về phía thang máy vừa nói:"Anh chờ em lâu không?"
[Không lâu.] Anh nhẹ nhàng đáp.
Cô nhấn nhấn nút thang máy, khẽ cười:"Vậy anh chờ em chút, em xuống ngay."
[Được.]
Cô cúp điện thoại, đi vào thang máy.
Ninh Triết vẫn như cũ, quen thuộc đứng ở đối diện công ty không xa chờ cô. Tô Khanh mỗi lần tan làm nhìn thấy anh, tâm tình cũng sẽ trở nên tốt hơn. Cô chạy nhanh đến ôm chặt lấy eo anh, sự mệt mỏi cả ngày dài giống như tan vào hư không, vui vẻ nói:"Em nhớ anh chết mất."
Anh vòng tay ôm lấy cô, giọng điệu nhẹ nhàng như gió thổi bên tai cô:"Anh cũng thế."
Lúc hai người lên xe, Ninh Triết đã đột nhiên hỏi cô:"Em có thích được đi Thụy Sĩ trao đổi không?"
Tô Khanh đang thắt dây an toàn, thành thật đáp:"Dĩ nhiên là thích rồi."
Anh không nói gì nữa, chậm rãi lái xe đi.
Tô Khanh nhìn anh:"Sao thế?"
"Không có gì." Anh khẽ lắc đầu, miệng thì nói không có gì, nhưng trong mắt đều là phiền muộn.
Tô Khanh cũng không gặng hỏi nữa. Nếu anh muốn nói thì đã sớm nói rồi. Cô vẫn nên để anh thêm thời gian suy nghĩ về vấn đề phiền muộn đó đã.
Xe lái xuống dưới tầng hầm của chung cư. Ninh Triết tắt máy xe, không gian rơi vào tĩnh lặng, anh lên tiếng:"Em lên trước đi, anh đi mua chút đồ."
Cô tháo dây an toàn, đáp:"Ừm, vậy em về trước đi."
Anh ngồi trong xe nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô đang rời đi, trong lòng có những cảm xúc, suy nghĩ rất khó diễn tả.
Hôm nay buổi sáng anh đã ghé qua công ty cô để đưa đồ ăn sáng cho cô. Nhưng vừa ra khỏi thang máy, anh đã nhìn thấy một màn cấp trên giáo huấn cô. Buổi trưa anh cố ý gọi đến hỏi cô ăn trưa chưa, anh đã tin là cô ăn rồi, nhưng anh biết, cô còn đang bận làm việc, nhất định sẽ bỏ bữa.
Chỉ bấy nhiêu đó thôi, cũng đủ khiến tâm can anh như vỡ thành trăm mảnh. Cho dù là anh đi Thụy Sĩ, hay cô đi Thụy Sĩ, thì kết cục cũng đều là hai người chia xa. Nhưng nếu là anh đi, thì không công bằng với cô, anh vui vẻ đi Thụy Sĩ phát triển tương lai, cô ở lại sẽ phải tiếp tục chịu khổ sao?
Ninh Triết anh sẽ không để người con gái của mình chịu khổ sở.
Anh suy nghĩ gì đó, đột nhiên mở hộc xe, lấy ra một gói thuốc lá. Anh bật bật lửa, châm một điếu thuốc, qua làn khói mờ mờ, tâm trạng càng rối bời hơn.
Ngày hôm sau, Tô Khanh vẫn như cũ tan làm thì gọi điện cho anh. Nhưng điện thoại của anh đã gọi mấy cuộc rồi vẫn không có hồi âm. Cô ra khỏi tòa nhà nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đứng chờ cô như mọi khi nữa.
Trong lòng Tô Khanh có chút hụt hẫng.
Cô một mình trở về nhà, căn hộ của Ninh Triết vẫn đóng cửa im lìm.
Cô gửi cho anh thêm một tin nhắn nữa, nhưng vẫn như cũ không có hồi âm.
Mãi đến nửa đêm, lúc cô đã buồn ngủ đến sắp không mở nổi mắt nữa, cô gọi cho anh một lần nữa, điện thoại mới có người nghe máy.
Tô Khanh sốt ruột lên tiếng:"Alo, Ninh Triết. Anh đi đâu cả ngày nay em liên lạc không được thế?"
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói vừa có chút xa lạ lại vừa có chút quen thuộc:[Em gái nhỏ, là anh Quan Du đây.]
Tô Khanh ngẩn người:"Anh Quan Du? Không phải anh ở Đại Thành sao?"
[Thằng nhóc Ninh Triết này đột nhiên về lại Đại Thành. Còn đến quán bar của anh uống rượu đến say khướt. Anh thấy em gọi cho nó nhiều như vậy, nên nghe máy nói với em một tiếng, để em đừng lo lắng.]
Bên tai Tô Khanh như ù đi, cô có chút khó hiểu:"Sao Ninh Triết lại về Đại Thành ạ?"
Quan Du đáp:[Anh cũng không biết, thằng nhóc này say lắm rồi, để ngày mai anh bảo nó gọi lại cho em nhé.]
Tâm trạng của Tô Khanh sa sút, cô ũ rũ đáp:"Vâng ạ, cảm ơn anh."
Tối hôm đó cô không thể nào ngủ được.
Rõ ràng mọi thứ vẫn đang rất bình thường. Đã xảy ra chuyện gì? Ninh Triết đột nhiên về lại Đại Thành, hơn nữa còn không liên lạc với cô.
Trời rất nhanh đã sáng.
Tô Khanh không có tâm trạng đến trường, cũng không có tâm trạng đi làm. Cô xin nghỉ phép một ngày, quyết định về Đại Thành hỏi cho ra lẽ.
Lúc cô đang ở sân bay, điện thoại cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi của Ninh Triết.
Cô lập tức nghe máy:"Alo, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên anh về Đại Thành? Cũng không nói cho em biết một__"
Lời cô nói bị giọng nói lạnh lùng của anh trực tiếp đánh gãy.
[Em đừng về đây.]
Bước chân của Tô Khanh dừng lại:"Tại sao? Đã xảy ra chuyện gì à?"
[Anh mệt rồi, muốn an tĩnh một mình.]
Tô Khanh càng lúc càng cảm thấy không ổn:"Rốt cục có chuyện gì vậy?"
[Không có gì đâu, em cũng không cần biết. Đừng về Đại Thành, đừng đến tìm anh.]
Không đợi cô nói gì, Ninh Triết đã thẳng thừng cúp máy. Tô Khanh đứng chôn chân tại chỗ, đầu óc quay mấy vòng, cuối cùng vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Quen biết Ninh Triết lâu như vậy, lại lần nữa trải nghiệm cảm giác lạnh lùng của anh, đột nhiên cô có chút tủi thân. Tô Khanh đi vào trong sân bay, lẩm bẩm:"Anh nói em đừng đến tìm anh thì em sẽ nghe lời sao?"
Vừa lẩm bẩm trách móc, nước mắt lại không tự chủ được rơi xuống.
Tô Khanh thuận lợi lên máy bay, ngồi ở một vị trí không ai chú ý, kéo mũ áo khoác sụp xuống, lặng lẽ rơi nước mắt.
Tên khốn Ninh Triết, đột nhiên lại thay đổi thái độ với cô?
Rốt cục anh có ý gì đây?
Còn nói cô không được đến tìm anh?
Anh muốn ức hϊếp cô sao?
Khoảng hai tiếng sau thì Tô Khanh đã đứng ở sân bay Đại Thành. Cô không gọi cho bố mẹ biết, chuyện tình cảm của cô tốt nhất vẫn không nên để bố mẹ phiền lòng.
Cô ngồi taxi đi thẳng đến quán bar của Quan Du.
Quan Du đang lau chùi quầy pha chế, nhìn thấy cô, có chút ngạc nhiên, hô lên:"Ấy, em gái nhỏ?"
Tô Khanh vội vàng trở về, cũng không đem theo vali, chỉ cầm theo túi xách, nhìn về hướng của Quan Du:"Anh Quan Du, Ninh Triết đâu rồi ạ?"
Quan Du vứt khăn lau bàn xuống, phủi phủi tay đi đến:"Để anh dẫn em đi."
Quan Du dẫn cô đến trước cửa phòng của Ninh Triết. Anh nhỏ giọng nói:"Thằng nhóc đó ở bên trong, hai đứa nói chuyện đi, anh đi xuống dưới đây."
"Em cảm ơn anh." Tô Khanh gật đầu.
Quan Du đi khỏi, cô gõ nhè nhẹ lên cửa mấy tiếng.
Bên trong truyền ra giọng nói thô lỗ không mấy vui vẻ của Ninh Triết:"Vào đi."
Tô Khanh vặn nắm cửa bước vào.
Đầu mày cô nhíu chặt lại, một mùi thuốc lá nồng nặc xộc thẳng vào mũi cô, khiến cô cực kì khó chịu.
Ninh Triết xoay lưng về phía cô, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dưới sàn nhà vương vãi những đầu thuốc lá và vỏ lon bia. Anh hơi nghiêng đầu, trên tay vẫn còn kẹp một điếu thuốc dang dở, hỏi:"Quan Du à?"
Tô Khanh lên tiếng:"Là em."
Ninh Triết chậm rãi xoay người lại, không có phản ứng gì bất ngờ, bình tĩnh đưa điếu thuốc lên bên miệng, khẽ rít một hơi, sau đó nhả khói ra ngoài. Động tác cực kì thuần thục, có chút hư hỏng, dường như Tô Khanh lại nhìn thấy Ninh Triết ngỗ nghịch của những năm cấp 3.
Cô cau mày bước đến, dùng tay quạt qua quạt lại trước mũi để đánh bay mùi thuốc lá kinh tởm kia, nói:"Anh đã hứa là sẽ cai thuốc mà. Mấy năm qua anh không hề hút lại, sao hôm nay lại thuốc?"
Ninh Triết chỉ nhếch mép cười:"Không cai được nữa.".
"Còn có__" Cô hạ mắt nhìn những vỏ lon bia đầy dưới sàn:"Đây là thế nào vậy?"
Anh không trả lời, xoay lưng về phía cô.
Tô Khanh rất lo lắng:"Anh nói cho em biết đi được không? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không xảy ra chuyện gì cả." Giọng nói của Ninh Triết vừa lạnh lùng vừa xa cách:"Anh mệt rồi, muốn chia tay."
Chia tay?
Đầu óc Tô Khanh như đình trệ lại, bên tai cô ù đi, không nghe rõ lời anh nói.
Môi cô run rẩy thốt ra mấy chữ:"Anh nói gì vậy?"
Đáp lại cô chỉ là một bóng lưng lạnh lùng, và câu trả lời qua loa:"Chúng ta chia tay đi."
Sống mũi Tô Khanh cay xè, hốc mắt cô đỏ ửng. Cô vô thức đưa tay ra níu lấy vạt áo anh, thấp giọng hỏi:"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Rõ ràng chúng ta vẫn đang tốt đẹp mà?"