Chương 2

Ngày hôm sau lúc lên lớp, Ninh Triết cứ như vậy ngang nhiên ngủ trong lớp. Tô Khanh ngồi bên cạnh không nhịn được liền muốn đánh thức cậu ta. Còn chưa kịp đυ.ng vào người Ninh Triết thì Lâm Mộc từ phía cuối lớp đã nói vọng lên:"Lớp trưởng, cậu đừng đánh thức anh Ninh."

Tô Khanh quay đầu nhìn Lâm Mộc, có chút không hiểu:"Tại sao?"

"Anh Ninh tính khí không tốt, lúc đang ngủ bị đánh thức sẽ rất hung dữ đấy. Tôi cũng là vì nghĩ cho cậu thôi, lớp trưởng." Lâm Mộc gãi đầu nói.

Tô Khanh dĩ nhiên không thể trơ mắt nhìn Ninh Triết hiên ngang ngủ như vậy được. Cô không để ý tới lời cảnh báo của Lâm Mộc, dùng lực đẩy vào tay của Ninh Triết hai cái.

Người nào đó cuối cùng cũng mở mắt. Đôi mắt phượng xinh đẹp dính lại thành một đường, vẻ mặt ngái ngủ có chút ngốc ngốc. Hai giây sau liền hung hăng lên tiếng:"Có chuyện gì?"

Giọng điệu rất thô lỗ, cực kì không vui.

Tô Khanh hơi giật mình, giọng nói vô thức trở nên có chút run rẩy:"Sắp, sắp vào tiết rồi."

"Thì?"

"Cậu đừng ngủ nữa."

Ninh Triết xoay mặt về hướng khác, mắng một tiếng:"Mẹ kiếp, quản lắm thế?"

Chuông báo vào tiết reo lên. Mọi người đều nhanh chân về chỗ ngồi. Tô Khanh liếc mắt nhìn Ninh Triết một cái, lấy hết dũng khí nói:"Là tiết của chủ nhiệm Trần, cậu lại muốn đắc tội thầy ấy sao?"

Lần này Ninh Triết đã thật sự tỉnh dậy. Hơn nữa còn cực kì không vui, cậu ta mắng cô:"Cậu quản lắm thế làm gì hả?"

"Tôi, tôi là lớp trưởng." Tô Khanh gan nhỏ, mới như vậy đã bị dọa cho run sợ:"Cậu, cậu còn ngồi cạnh tôi ngủ gật, tôi không thể làm, làm ngơ được."

Ninh Triết cười lạnh:"Cậu tưởng tôi muốn ngồi đây à?"

Tô Khanh nhìn cậu ta:"Vậy sao cậu lại chuyển lên đây?"

"Vì cậu không trả đồ cho tôi."

Chủ nhiệm Trần đẩy cửa bước vào, hắng giọng:"Trật tự đi, bắt đầu bài học hôm nay."

Trong tiết học, mặc dù đã tỉnh ngủ, nhưng Ninh Triết vẫn không hề chú tâm vào bài giảng. Vẻ mặt cậu ta rất bất cần, lôi một quyển truyện tranh ra xem.

Tô Khanh nhìn cậu ta một lát, không hiểu sao cậu ta như thế này nhưng mỗi kì thi đều lọt top 20 của khối. Gian lận à? Hay cậu ta chính là thiên tài không cần nghe giảng vẫn biết làm bài?

Hơn nửa tiết học trôi qua, Ninh Triết vẫn chăm chú xem truyện tranh. Chủ nhiệm Trần viết xong một cái đề bài trên bảng, vừa quay người đã thấy cả lớp học ai nấy cũng đều cuối đầu cặm cụi ghi chép. Ánh mắt của chủ nhiệm chạm đến học sinh Ninh Triết, chỉ duy nhất người đó là không ghi chép. Chủ nhiệm Trần không suy nghĩ nhiều liền gọi luôn cậu ta lên bảng làm bài.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Ninh Triết. Ngay cả Tô Khanh cũng ném cho cậu ta một ánh mắt giống như đang muốn nói đáng đời cậu.

Ninh Triết giấu quyển truyện tranh dưới ngăn bàn, trước con mắt đủ loại cảm xúc của người xung quanh, bình tĩnh lên bảng. Chủ nhiệm Trần đứng một bên, nhìn Ninh Triết cầm phấn, đang đọc đề bài, liền hỏi:"Có biết làm không?"

"Biết ạ." Ninh Triết chắc như đinh đóng cột nói, sau đó không chút chậm chạp viết bài giải, nét chữ cứng cáp đều đặn, tư duy giải ngắn gọn, logic.

Lúc cậu ta giải xong đề bài đó, vừa đúng sáu phút. Ngay cả chủ nhiệm Trần cũng không ngớt lời khen ngợi, cười vui vẻ đến mức hai mắt cũng cong cong lên.

Ninh Triết quay về chỗ ngồi, thản nhiên đón nhận ánh mắt kì quái lẫn hâm mộ của các bạn học.

Vừa tan học, Tô Khanh đã lên tiếng:"Ninh Triết, mặc dù tôi biết thành tích của cậu rất khá, nhưng bài lúc sáng chủ nhiệm Trần cho, là bài khó nâng cao."

Ninh Triết vẫn đang thu thập tập sách, không nhìn cô, hỏi:"Thì?"

"Sao cậu lại biết làm? Hơn nữa, cách giải của cậu rất mới mẻ."

Ninh Triết đeo cặp lên, quay đầu nhìn cô:"Làm đại đấy."

Sau đó quay người ra khỏi lớp.

Tô Khanh lập tức đuổi theo, chân Ninh Triết dài, cô đuổi theo cũng phải tốn rất nhiều sức. Khó khăn lắm mới đuổi kịp, sợ cậu ta lại bỏ đi nhanh nữa, liền liều mạng kéo cặp sách của cậu ta lại.

Cuối cùng Ninh Triết cũng dừng chân lại, dùng vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn cô. Mặt Tô Khanh vì vừa rồi chạy một quãng đường nên có hơi ửng đỏ, từ nhỏ thể trạng của cô đã yếu, cực kì dở mấy cái vận động này.

Cô thở hổn hển, cố gắng lấy lại giọng nói, hỏi:"Cậu có thể giảng cho tôi không? Cách làm của tôi rất dài, tôi thích cách làm của cậu."

"Không rảnh." Ninh Triết lạnh tanh đáp, sau đó liền quay người muốn rời đi.

Tô Khanh đối với chuyện học hành có chấp niệm rất lớn, kiên quyết bám theo sau Ninh Triết, còn nói:"Nếu cậu không giảng, tôi sẽ đi theo cậu."

"Tùy cậu." Ninh Triết chẳng hề để ý, cứ tiếp tục đi đường của mình.

Ra khỏi cổng trường, Ninh Triết liền đi về phía ngược lại với nhà của Tô Khanh. Mặc dù trong lòng đã có chút dao động, nhưng bởi vì không thể để bài toán khó đó lại vuột khỏi tầm tay, cô liền lấy can đảm đi theo cậu ta.

Đi được một quãng, Ninh Triết chuẩn bị rẽ vào một con ngõ nhỏ, tình hình ở gần đây khá phức tạp, kiểu người gì cũng có. Khiến cho Tô Khanh nhất thời trở nên sợ hãi.

Lúc này Ninh Triết mới quay đầu nhìn cô, sững lại hai giây, giống như không ngờ cô cũng có lá gan đi theo đến tận đây. Nháy mắt cậu ta liền tức giận mắng:"Mẹ nó, cậu rốt cục muốn cái gì?"

"Chẳng, chẳng phải đã nói rồi sao?" Tô Khanh siết chặt quai cặp, nghe Ninh Triết nói tục, có hơi sợ hãi:"Cậu giảng cho tôi cách làm của cậu là được."

Ninh Triết cáu kỉnh nói:"Tôi làm đại đấy, không biết giảng, cậu cút mau đi."

Thật là chẳng nói ra được lời tốt đẹp nào. Cũng chẳng biết dịu dàng với con gái.

Tô Khanh cảm thấy có hơi ấm ức, lại tự trách bản thân mình quá ngốc. Khi không bám theo cậu ta đến chỗ xa lạ này, còn để cậu ta hung dữ mắng mỏ. Không muốn giảng thì không muốn giảng, Tô Khanh không nói lời nào lập tức xoay người rời đi.

Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cô, Ninh Triết cũng xoay người đi về phía ngược lại, tiếp tục công việc của mình.

Đi vào trong con ngõ nhỏ, chỉ có hai tên mặc áo sơ mi trường cấp ba Đại Thành đứng đợi Ninh Triết. Vẻ mặt Ninh Triết không có chút biến đổi nào, ung dung đi đến. Một tên trong đó nhìn thấy Ninh Triết, liền hô lên:"Đến rồi à?"

Người còn lại cũng quay đầu nhìn Ninh Triết.

"Thằng nhóc thối, thật không ngờ mày cũng có gan đến đây đấy?"

Ninh Triết từ trong túi quần lấy một bao thuốc lá ra, rút ra một điếu, chậm rãi châm lửa, đưa lên miệng. Qua làn khói thuốc mờ mờ, vẻ mặt của Ninh Triết lạnh tanh nói:"Ông đây không có nhiều thời gian, chúng mày muốn gì?"

"Mày còn hỏi à? Dĩ nhiên là hôm nay bọn này phải đánh cho mày không thể kiêu ngạo được nữa."

Tên đó gầm gừ, dáng vẻ cực kì hung hăng.

Khóe miệng Ninh Triết nhếch lên, giọng điệu khinh thường chỉ vào hai người họ:"Chỉ với hai đứa mày mà đòi đánh ông mày sao?"

Lúc này phía sau lưng Ninh Triết lại có thêm ba tên nữa đi vào, dáng vẻ so với hai tên đến trước còn lưu manh hơn. Một đám năm người cười rộ lên, tên cầm đầu liền nói:"Sao hả, bao nhiêu đây có đủ không?"

Từ đầu đến cuối sắc mặt của Ninh Triết vẫn không hề thay đổi, thả một hơi khói vào trong không khí, thả cặp sách xuống đất, lạnh lùng nói:"Ông mày chấp."

Nói xong, cả nhóm người kia đều hung hăng xông đến. Còn chưa kịp động thủ, đã bị một tiếng hét ngăn lại.

"Cảnh sát, ở bên này, ở bên này, có người tụ tập đánh nhau."

Cả một đám người đưa mắt nhìn nhau, một giây sau đó liền cúi người ôm cặp sách chạy tán loạn, còn không quên chửi lên một tiếng.

Chỉ có Ninh Triết bình tĩnh đứng đó, đeo cặp sách lên, tiếp tục hút thuốc. Một lát sau, quả nhiên Tô Khanh đi tới, vẻ mặt trắng bệch, rõ ràng vừa rồi rất sợ hãi.

Ninh Triết cười khẩy một cái:"Biết ngay là cậu mà."

Tô Khanh nói:"Vừa rồi là tôi cứu cậu khỏi nguy hiểm, cậu nói chuyện với tôi kiểu gì thế hả?"

"Ai cần cậu cứu chứ?" Ninh Triết quay mặt đi chỗ khác.

"Đám người kia có tận năm người, còn rất hung hăng, một mình cậu đánh lại sao? Nếu không phải lúc về tôi nghe họ nói sẽ đánh chết cậu mà rộng lòng quay lại cứu cậu thì hôm nay cậu chết chắc rồi."

Ninh Triết nhìn cô gái nhỏ tức giận đến đỏ cả mặt đang mắng mình, không hiểu sao trong lòng có chút ngứa ngáy. Cậu dập tắt điếu thuốc, dùng giọng điệu lạnh tanh như cũ nói:"Về đi, sau này đừng xen vào chuyện của tôi nữa."

Tô Khanh cao giọng:"Cậu tưởng tôi muốn xen vào à? Tôi chỉ là sợ mẹ của cậu đau lòng lo lắng."

Hồi trước Ninh Triết ở thành phố khác chuyển đến đây học, quen biết Tô Khanh không lâu. Mặc dù bình thường nói chuyện không nhiều, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy Tô Khanh lớn tiếng như vậy.

Ninh Triết có hơi ngạc nhiên, im lặng nhìn cô hai giây, sau đó cười nhạt nói:"To tiếng vậy à?"

Ngay cả bản thân Tô Khanh cũng có chút ngạc nhiên về chính mình, không hiểu sao vừa nãy cô đã rất tức giận. Cô giảm âm lượng nói:"Tùy cậu muốn nghĩ thế nào, tôi đi đây."

"Tôi đưa cậu về." Ninh Triết đi lướt qua người cô, thanh âm vừa vặn.

Tô Khanh không nói gì, lẳng lặng cúi đầu đi theo phía sau.