Edit & Beta: Hann
Hàng Chính đã từng có dịp đi du lịch một chuyến ở Vân nam, lần đó anh dẫn theo tiểu đội để làm nhiệm vụ. Sau khi nhiệm vụ kết thúc, chiến hữu bên Vân Nam nhiệt tình giữ bọn anh ở lại rồi dẫn cả đám bọn anh đi rất nhiều nơi.
Thương Sơn mênh mông, Nhĩ Hải yên tĩnh, Lệ Giang phong tình, cổ thành Đại Lý như thoát khỏi vòng thời gian của thế kỷ 21, hồ Lô Cô tựa như viên ngọc bích xinh đẹp, ôn hòa đẹp đẽ. Còn núi tuyết Ngọc Long thì to lớn sừng sững, sau khi bước lên trên đó, cảm giác như con người trở nên thật nhỏ bé giữa cảnh vật bao la bát ngát.
Tạo hóa ban cho cao nguyên Vân Quý vô số viên ngọc sáng, tựa như đang tô điểm cho cảnh sắc yên ả mà tuyệt đẹp của Vân Nam. E rằng có rất nhiều nơi không nổi danh cho lắm, nhưng sau khi đến nơi mới phát hiện, nó yên ả sâu lắng và hấp dẫn người khác nhường nào.
Hàng Chính đã từng nghe qua một câu “Chỉ cần đi đến nơi Nhĩ Hải, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ ra nơi mà sau này bản thân muốn định cư.” Khi đó anh cảm thấy đây là lời nói vô căn cứ, định cư gì chứ, không phải sống ở quê nhà tốt hơn sao? Tuy nhiên, sau khi đi đến Nhĩ Hải, Hàng Chính biết mình đã sai. Nhìn một Nhĩ Hải trong veo và yên tĩnh ấy, tiếng sóng biển ban đêm đi vào giấc ngủ, không ồn ào náo nhiệt, như thể trốn thoát khỏi cuộc sống đời thường vậy.
Khi đó, Hàng Chính cho rằng sau khi xuất ngũ, anh nhất định sẽ đến đây dưỡng lão. Mỗi ngày đi dạo Nhĩ Hải rồi ngắm nhìn Thương Sơn, tán gẫu với bạn bè đến từ khắp nơi trên thế giới, đón xe đi đến dạo ở Sùng Thánh Tự. Thời gian yên tĩnh và tự do, đời đời bình thản, mọi thứ đều rất yên ả. Hóa ra những chuyện đã xuất hiện rồi cũng sẽ trở thành những thứ đã từng trong tiếng sóng biển nơi Nhĩ Hải, thành chuyện cũ trong miệng người khác, dần dần tan biến đi trong làn gió.
Trong xe việt dã vẫn phát đi phát lại bài hát “Đi Đại Lý” của Hác Vân, đường cao tốc vô cùng bằng phẳng. Tô Nam ghé sát vào cửa sổ để cảm nhận cơn gió ở bên ngoài, gió mùa đông rất lạnh, nhưng khi hít vào trong phổi lại cảm thấy rất thông thoáng.
Tốc độ lái xe của Hàng Chính không nhanh, gió cũng không lớn, nhưng anh vẫn kéo Tô Nam ngồi bên ghế phụ lái về, đóng cửa sổ lại, chỉ chừa một cái khe nhỏ xíu xiu: “Lát nữa em bị gió thổi cảm lạnh thì sao đây? Anh ra ngoài chơi chứ không muốn dẫn theo bệnh nhân đâu.”
“Em rất khỏe mạnh nhé!!” Cô làm tư thế khoe cánh tay bắp thịt của mình cho anh xem. Chỉ là dáng vẻ này của cô trông rất buồn cười, anh tranh thủ nhìn thoáng qua cô rồi nói: “Em đang cho anh xem mình có bao nhiêu thịt béo à?”
“Sao em lại có thịt béo được!” Cô nhéo mặt của mình: “Em rất cân đối được chưa.”
Hoàn toàn chính xác, Tô Nam rất cân đối. Cân đối đến nỗi khi ôm lấy cả người cô, anh cảm thấy cô mềm nhũn, thế nhưng lúc mặc quần áo vào trông vóc dáng cũng không đến nỗi. Nếu không phải đêm qua Hàng Chính ôm cô ngủ cả đêm, có lẽ anh cũng bị ngoại hình của cô lừa gạt. Anh cong khóe môi cười cười, chuyên tâm lái xe, nghe Tô Nam ở bên cạnh khẽ hừ một tiếng và lời bài hát “Đi Đại Lý”.
“Có phải không hài lòng với cuộc sống lắm không?
Rất lâu rồi không nở nụ cười lại chẳng biết vì sao
Nếu đã không vui cũng không thích nơi này
Không bằng một đường đi đến Đại Lý hướng Tây
Lộ trình có chút quanh co, không khí có chút mỏng manh
Cảnh sắc càng quanh co, trong lòng càng cô quạnh
Không biết ai ở nơi nào chờ đợi
Không biết sau này của sau này
Trên đỉnh đầu của ai không vương bụi
Trên vai của ai không hằn qua vết tích của tháng năm
Có thể tình yêu đang chờ ở ngay cạnh bờ Nhĩ Hải
Cũng có thể là những chuyện cũ đang diễn ra…”
Cảnh sắc càng quanh co thì lòng người càng cô quạnh sao?
Hàng Chính nhìn Tô Nam đang ngân nga bài hát một chút, gò má trông rất dịu dàng ấm áp. Bình thường thoạt nhìn cô vô tư như thể không có tâm sự gì, lúc nào nụ cười cũng rất xán lạn. Thế nhưng đôi khi có thể nói cô rất điềm đạm, chính là cảm giác dịu dàng như nước. Tô Nam luôn khiến Hàng Chính tò mò muốn tìm hiểu, lý giải và tiếp cận cô.
Anh muốn chuyến đi này có em bên cạnh, mặc kệ cảnh sắc quanh co như thế nào, trong lòng anh cũng sẽ không cảm thấy cô quạnh!
Đường đến Côn Minh vẫn còn hơi xa, Hàng Chính nhìn bầu trời đã sẩm tối nên dừng xe định chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, nào ngờ cô ở bên cạnh đã sớm dựa vào ghế phó lái ngủ say. Anh điều chỉnh chiếc ghế thấp xuống một chút để cô thoải mái hơn, sau đó tìm một chiếc chăn trong hành lý rồi đắp lên cho cô, tăng nhiệt độ điều hòa trong xe lên.
Hàng Chính dựa vào cửa xe hút một điếu thuốc lá, ngắm nhìn ngọn núi ở phương xa, làn khói màu xanh nhạt lượn lờ. Khuôn mặt của anh đã chìm vào trong bóng tối, không thể nhìn thấy rõ. Anh đột nhiên nhớ tới năm đó cùng đi du lịch ở Vân Nam với anh em. Tất cả mọi người đều nói muốn đi theo Hàng Chính đến Vân Nam dưỡng lão, cũng không biết có thể thực hiện ước nguyện này hay không.
Anh rất muốn dành hết sức lực và nhiệt huyết của mình để cống hiến cho quân đội. Nhưng trải qua nhiều năm như vậy, lòng anh cảm thấy vô cùng uể oải. Đột nhiên anh thấy mình đã lớn tuổi quá rồi thì phải, quân đội sao, dòng chảy của doanh trại quân đội làm bằng sắt ấy, có lẽ cũng gần đến lúc anh nên rời đi rồi.
Đã nhiều năm như vậy rồi mới đến Vân Nam, mỗi lần đi anh đều ngồi trực thăng, bay thẳng đến ngọn núi rừng rậm kia. Đây chính là lần đầu tiên anh tự lái xe dẫn theo bạn gái đi cùng, là lần du lịch thật sự. Trong lòng không nặng nề chuyện gì, rất nhẹ nhõm, nhưng anh thấy hơi lạ lẫm với cảm giác này. Hàng Chính ở trong quân đội đã lâu, dường như sự hưởng thụ và lười biếng đã trở thành những thứ quá xa vời với anh. Trách nhiệm và ý thức bảo vệ ngày càng nặng. Đối với anh mà nói, dường như từ “nghỉ ngơi” chỉ là một nghĩa vụ anh phải thực hiện, chứ không phải thứ gì đó khiến anh thật sự thả lỏng.
Hàng Chính dập điếu thuốc, đứng trong gió rét một hồi để vơi bớt mùi thuốc lá. Anh vào trong xe, lúc khởi động xe thì bầu trời đã hoàn toàn chìm trong bóng tối, anh cứ vậy tiếp tục đi về phía trước.
Tô Nam vẫn còn đang ngủ, trên xe vẫn phát đi phát lại bài hát “Đi Đại Lý” như ban nãy. Anh điều chỉnh âm lượng về mức nhỏ nhất, nghe hết những câu hát như đến từ chân trời, trống trải mà bao la. Bên trong xe thật ấm áp, cô gái ở bên cạnh ngủ rất ngon. Lòng anh cảm thấy thật bình yên, tựa như thời gian chậm rãi không trôi qua vậy.
Lúc Tô Nam tỉnh lại, tiếng sóng biển truyền vào tai khiến lòng cô cảm thấy phơi phới. Bên ngoài xe rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy thanh âm của sóng biển, trong nháy mắt, bốn bề đều vô cùng yên tĩnh.
Quang cảnh bên ngoài xe rộng lớn mênh mông, Nhĩ Hải dưới bầu trời tối đen hơi mờ mịt, không nhìn rõ lắm nhưng vẫn thấy được từng cơn sóng biển lăn tăn. Ánh đèn của khách sạn ven đường đã chiếu sáng quang cảnh trước mắt Tô Nam.
Cô vẫn chưa xuống xe, chỉ nhìn Nhĩ Hải ở xa xa xuyên qua khung cửa sổ. Cô nhấn nút mở cửa xe xuống, rất lạnh, cảm giác giống như đang chạm vào nước biển của Nhĩ Hải vậy. Không biết Hàng Chính bên ghế tài xế đã ngủ say từ khi nào, gương mặt uể oải. Cô biết anh đã lái xe một thời gian dài rồi, cũng biết tại sao anh đậu xe ở chỗ này. Chính vì muốn cô nhìn thấy Nhĩ Hải khi mở mắt tỉnh dậy, nghe thấy âm thanh của sóng biển Nhĩ Hải.
“Cảm ơn!” Cô nhẹ giọng nói.
Hàng Chính vẫn còn ngủ bỗng cong cong khóe miệng, nói: “Em thích là tốt rồi.”
Cô bị anh dọa sợ, nói: “Anh tỉnh rồi?”
“Lúc đầu đang ngủ nhưng nghe thấy tiếng em tỉnh giấc nên anh cũng tỉnh theo.” Anh nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Thế nào? Yên tĩnh không?”
“Ừ!” Tô Nam nhắm mắt nói: “Tiếng sóng biển thật dễ chịu, nghe vậy khiến lòng em cảm thấy yên ả lắm. Em cảm thấy những điều đã từng khiến em phiền lòng thời gian qua, dường như chẳng tính là gì cả thì phải?”
“Ngủ đi.” Hàng Chính đan chặt mười ngón tay của Tô Nam: “Đáng tiếc bây giờ không phải mùa hè, không thì sáng sớm ngày mai có thể ngắm mặt trời mọc. Nhưng Nhĩ Hải không có mùa đông, sáng sớm ngày mai, em có thể cảm nhận được.”
“Hàng Chính, thì ra anh đã tới đây sao?”
“Đã từng đến. Nhưng khi đó đến cùng mấy anh em, hôm nay đến cùng em.”
Bên trong xe rất ấm áp, còn bên ngoài thì yên tĩnh. Tiếng sóng biển rào rào, tâm trạng rất bình thản, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Ở trong mơ, thế giới chỉ có hai chúng ta, đập vào mi mắt, tất cả đều là khuôn mặt tươi cười của anh.