Edit & Beta: Hann
Thời điểm chuyển giao giữa cuối thu và đầu đông vẫn luôn khiến người ta cảm thấy có hơi mù mịt như vậy. Nếu như không dựa vào hai mươi bốn tiết khí trên lịch treo tường, sợ là thời khắc chuyển giao từ cuối thu sang đầu mùa đông trong thế giới của mọi người có lẽ sẽ trở thành chuyển giao từ mùa thu sang mùa đông mất. Tô Nam thay một bộ quần áo mùa đông có cổ đứng ở cửa tiểu khu để quảng cáo cho sản phẩm miếng dán giữ nhiệt, nhân tiện cảm nhận gió rét thấu xương đầu mùa đông.
Lúc đi làm việc bán thời gian, chủ siêu thị đã nói với cô rằng: “Tô Nam à, cực khổ cho cô rồi, lúc nào có khách đến cô cũng phải làm ra vẻ đã dán rất nhiều miếng giữ nhiệt ấm áp, không sợ lạnh chút nào. Chờ cô trở về tôi tăng lương cho cô nhé, tăng 200 tệ cho cô, thấy thế nào? Hơn nữa cô làm buổi sáng thôi, buổi chiều cho cô nghỉ, đổi thành người khác làm tiếp.”
Vừa nghe đến tiền, trong phút chốc đôi mắt Tô Nam như biến thành hình “$” thật to. Đợi đến lúc cô bị ông chủ vừa lừa vừa dụ dỗ đứng trước cổng tiểu khu để cảm nhận gió đông rét buốt lùa vào hệt như bị mẹ kế cho một bạt tai thì cô muốn đổi ý cũng không kịp nữa rồi. Ông chủ bảo Tô Nam quảng cáo cho cửa hàng thật tốt, sau đó chạy nhanh vài bước vào bên trong siêu thị có máy điều hòa ấm áp, để một mình Tô Nam cô ở lại trong cơn gió lạnh…
Xu hướng tiêu thủ của miếng giữ nhiệt quả thật không tệ, đặc biệt được những người đi làm văn phòng hoan nghênh, đương nhiên có những ông lão bà cụ bị bệnh phong thấp cũng nguyện ý mua hai miếng để dán một chút. Tô Nam đứng ở nơi đó, bị đông cứng đến nỗi nước mũi sụt sịt, nhưng vẫn cố làm bộ “Chị đây không lạnh chút nào.”, ra vẻ “Trên người chị đây đã dán rất nhiều miếng giữ nhiệt rồi nhá.”
Thế nhưng thứ làm cô cảm thấy rất may mắn chính là, lúc ra khỏi cửa vào sáng sớm, cô đã nhanh chóng cởi bộ quần áo mùa thu rồi thay áo mùa đông vào, đồng thời áo bông lớn còn có một cái mũ trùm đầu rất chi là to. Vì vậy buổi trưa lúc ăn cơm, Tô Nam chỗ bán hàng bên cạnh khóm hoa, đội mũ trùm đầu rồi cầm ly mì ăn liền để sưởi ấm…
Mì ăn liền mì ăn liền mì ăn liền…
Trong lòng cô thầm oán hận sao mì ăn liền không mau mau chín đi, lúc này cô sắp chết rét rồi đây. Bỗng mì ăn liền của cô bị một cánh tay không rõ danh tính cướp mất rồi.
Cái quỷ gì zậy!!!!
Tô Nam ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông đã cướp mất mì ăn liền của cô – lông mày lưỡi mác đang nhíu lại, đôi mắt hẹp dài ấy lóe lên tia nghiền ngẫm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng thường hay mím lại lúc này hơi cong lên, đường nét gương mặt sắc sảo rõ ràng, làn da hơi ngăm đen. Thế nhưng tất cả kết hợp lại tạo thành một gương mặt siêu cấp đẹp trai, đặc biệt mang theo khí chất cường tráng mạnh mẽ của quân nhân.
Tay người đàn ông đó đeo đôi găng tay màu đen, lúc này anh đang cầm tô mì ăn liền của cô, híp mắt nhìn từ trên xuống dưới, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Mì thịt bò kho? Nhị Nam, thời gian qua em cũng sống tệ quá rồi. Buổi trưa chỉ ăn chút mì gói này sao?”
“Ha ha… Hàng Chính. Sao anh lại đến đây?” Tô Nam đứng dậy, ra vẻ muốn lấy tô mì ăn liền của mình từ tay Hàng Chính. Anh nghiêng mình né tránh sau đó ném tô mì vào thùng rác. Tô Nam chạy đến bên cạnh thùng rác, nhìn thấy hơi nóng của mì bốc lên trong đó mà khóc không ra nước mắt, cô rất là đói rất là đói luôn…
“Hàng Chính nhà anh!!” Cô chạy đến trước mặt anh, kéo chiếc áo lông màu đen trên người anh, dùng sức đến nỗi loạng choạng: “Tên quỷ nhà anh! Bữa trưa của em của em mà! Em đói lắm đói lắm rồi…”
“Được rồi được rồi.” Hàng Chính kéo Tô Nam vào trong lòng, ôm chặt cô nói: “Làm hòa với anh, anh trai dẫn em đi ăn.”
“Thật sao?” Ánh mắt cô sáng lên.
“Còn không tin anh trai của em sao, đã hứa sẽ làm.”
“Lẩu Trùng Khánh.” Tô Nam nói: “Anh trai Hàng Chính ơi, em muốn ăn lẩu Trùng Khánh.”
“Được, dẫn em gái yêu dấu đi ăn lẩu Trùng Khánh.” Hàng Chính cười nói: “Vậy em nói anh trai nghe hai câu nào dễ nghe chút đi.”
“Hàng Chính, em muốn lẩu Trùng Khánh.”
Hàng Chính lắc đầu.
“Anh Hàng Chính, lẩu Trùng Khánh.”
Hàng Chính tiếp tục lắc đầu.
“A Chính, lẩu Trùng Khánh đi mà nha nha nha…” Tô Nam nhảy lên tấm lưng rộng của Hàng Chính, hô to bên lỗ tai anh: “Lẩu Trùng Khánh nha nha nha… Lẩu Trùng Khánh đi mà nha nha…”
“Đi!” Hàng Chính cõng Tô Nam trên lưng chạy về phía trước.
“Hàng Chính, chờ một chút!! Em còn chưa tan làm nữa!!”
Thấy thành tích quảng cáo của cô lúc sáng khá tốt, ông chủ siêu thị trả tiền cho cô, sau đó vẫn tuân theo lời hứa cho cô nghỉ buổi chiều. Tô Nam ngồi trong quán lẩu Trùng Khánh đếm tiền lương mình vừa mới nhận được, đối diện với Hàng Chính đang uống trà, cô nói: “Hôm nay em mời anh ăn lẩu.”
“Thôi bỏ đi.” Hàng Chính lấy tiền trong tay của cô, bỏ vào trong túi áo của mình, tiếp tục nói: “Xem xem vừa mới nhận được chút tiền lương mà em đã đắc ý như vậy rồi. Em giữ số tiền này lại, mấy ngày nữa sẽ có chỗ cần dùng.”
“Chỗ cần dùng gì thế?”
Hàng Chính từ chối trả lời, chỉ uống ly trà của mình, không nói gì thêm.
“Đúng là không thể nhìn thấu anh được mà.” Tô Nam cũng cầm ly trà lên uống, trợn tròn mắt với Hàng Chính. Anh không để ý đến cô, chuyên tâm nhìn thực đơn mà nhân viên phục đưa, xem xem hôm nay ăn gì.
Sách bò, họng vàng, ruột vịt, thịt bò sống cắt lát mỏng, thịt heo sống cắt lát mỏng,…
Tô Nam nhìn Hàng Chính gọi đồ ăn, đột nhiên cô cứ như phát hiện ra thế giới mới vậy, nói: “Hàng Chính, thế mà anh lại thích ăn đồ giống như em à?”
“Ai nói anh thích ăn giống em?” Anh ngẩng đầu nhìn cô rồi nói.
“Vậy anh chọn…”
“Em không thích ăn sao?” Hàng Chính nói: “Vậy nếu em không thích thì anh bỏ qua. Quên đi, đừng ăn. Bỏ ra…”
Tô Nam đoạt lấy thực đơn, đưa lại cho người nhân viên rồi nói: “Aiza aiza, đã chọn rồi thì ăn thôi, đừng làm phiền nhân viên nữa nha, trông như chúng ta nhiều chuyện ấy. Chỉ là Hàng Chính này, em muốn biết tại sao anh lại rõ em thích ăn những thứ này thế.”
“Đoán thôi, hơn nữa nhìn dáng vẻ của em kìa, nhìn là biết siêu cấp tham ăn.” Hàng Chính nắm tay cô rồi nhìn từ trên xuống dưới.
“Ông chú nhà anh!!” Tô Nam bực mình: “Những thứ anh chọn đều là món phải thử khi ăn lẩu Trùng Khánh, anh có bản lĩnh thì đoán một chút xem em không thích ăn cái gì đi nào.”
“Gừng, rau thơm, nếu như anh đoán không sai thì có lẽ em cũng không thích cà rốt.” Anh ra vẻ như đã tính trước mọi việc trong lòng.
Cô há hốc mở miệng thành hình chữ “O”: “Trời ơi là trời, anh thật lợi hại. Sao anh biết em không thích ăn cái này.”
“Muốn biết sao.” Hàng Chính cười cười, chỉ vào gò má của mình: “Đến đây, hôn anh trai một cái.”
Tô Nam ôm lấy tay anh: “Hàng Chính, bây giờ em phát hiện anh trở nên thiếu liêm sỉ lắm đó.”
“Từ lúc nào mà anh được xem là đứng đắn vậy, nếu anh nghiêm chỉnh thì các anh em còn có thể gọi anh là Hàng Lão Oai sao?”
“Tại sao lại là Hàng Lão Oai?”
“Bởi vì, không có Chính thì sẽ là oai.” (1)
(1) Oai: Oai ở đây có nghĩa là không đứng đắn, đang giải thích biệt danh mà các thành viên trong đội đặt cho Hàng Chính.
“Ha ha ha ha ha ha ha, Hàng Lão Oai, ha ha ha…” Tô Nam cười vô cùng khoa trương, anh ghé sát người đến, nói: “Vậy nên em vẫn muốn biết vì sao anh rõ những thứ em không thích ăn sao?”
Tô Nam gật đầu.
Anh tiếp tục dùng tay chỉ vào mặt mình.
Tô Nam bất đắc dĩ ghé sát đến mặt Hàng Chính, nhưng vừa tiến đến gần thì anh bỗng nghiêng mặt sang một bên, nhẹ nhàng hôn lên môi của cô.
Cô lập tức ầm ĩ, mặt thì đỏ bừng nói: “Hàng Chính!!! Ông chú nhà anh!!!”
“Nhị Nam, đừng mắng ông chú nhà anh nữa, chú ấy phải đội mồ sống dậy đấy.”
“…” Cô lập tức im bặt, hai giây sau cô chắp hai tay lại rồi nói: “Khẩu xà tâm Phật, khẩu xà tâm Phật.”