Chương 2: Không biết

Editor: Minnn

Sau khi Phương Bắc Hạ kể lại câu truyện về bức thư đó, cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

Bởi vì sau khi cô ấy nói xong, toàn bộ phòng họp im lặng bất thường thậm chí còn khó xử hơn trước.

Trên mặt của Giang Việt không không có biểu tình gì, không đoán ra hắn có thích hay không.

Anh không nói, những người khác cũng không dám mở miệng.

Tiền Lãng dùng đầu ngón tay gõ tới gõ lui trên bàn hội nghị, nói: "Chủ đề không phải là yêu thầm sao? Cái này... cũng không tính là yêu thầm đi."

Nói xong, anh ta liếc nhìn Giang Việt, giống như đang tìm sự đồng ý.

Giang Việt không đáp lại.

"Này chỉ có thể coi là một trải nghiệm đặc biệt." Vừa nói, Tiền Lãng và Giang Việt đều nhìn về cô một lúc. Phương Bắc Hạ đột nhiên trở nên khẩn trương và dùng móng tay trái cào vào lòng bàn tay phải của mình, nói: "Bởi vì tôi chưa từng yêu thầm ai, cho nên... không có tài liệu thực tế."

Tiền Lãng bày tỏ thông cảm, gật đầu một cái.

"Rất thú vị." Giang Việt vẫn luôn im lặng, đột nhiên nói, giọng nói bình tĩnh và rõ ràng.

Mọi người nghi ngờ nhìn về Giang Việt, chờ đợi lời nhận xét tiếp theo của anh.

Anh mím môi: "Thanh xuân không phải như vậy, đều có bắt đầu và kết cục."

Tiền Lãng nhướng mày nhìn Giang Việt, cảm thấy người này không bình thường, rất không bình thường.

Câu nói bất ngờ này đã làm cho bầu không khí dịu đi một chút, Thái Tư Bân nhân cơ hội xen vào nói vài lời. Còn một nhóm người thì bắt đầu từ câu chuyện của Phương Bắc Hà mà trò chuyện một chút loại đề tài này.

Phương Bắc Hà hoàn toàn không nghe lọt vào tai những gì mà những người khác đang thảo luận.

Không phải cô muốn sự công nhận của Giang tổng trước mặt mọi người, chỉ là cô hơi bực bội.

Một là do câu chuyện cô kể không hay lắm, nhưng cô chỉ muốn kết thúc việc này nhanh nên đã cố tình bỏ bớt nhiều chi tiết.

Hai là chỉ cần nhìn thoáng qua cô đã nhận ra anh, nhưng anh lại không nhận ra cô.

Có lẽ còn chưa quen. Mặc dù là bạn học thời cao trung, với cả học khác lớp, nhưng dù sao cũng đã nhiều năm không gặp nên không nhớ cũng là bình thường.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Phương Bắc Hà ổn định lại tinh thần và nghe thấy giọng nói của Giang Việt: "Vất vả rồi, chúng ta ở lại nói chuyện một chút."

Thái Tư Bân ở lại với Giang Việt và Tiền Lãng, ba người họ đứng ở cửa phòng họp nói về vấn đề nào đó.

Các đồng nghiệp có quan hệ tốt với cô dựa ở cửa phòng họp, dùng khẩu miệng thúc giục Phương Bắc Hạ: "Nhanh lên một chút."

Phương Bắc Hạ cầm lấy cuốn sổ của mình và bước ra ngoài. Lúc đi ngang qua Giang Việt, ánh mắt của cô vẫn không nhịn được mà dừng lại ở trên người anh một lúc.

Cô thoáng thấy một vệt mồ hôi nhỏ trên lưng áo Giang Việt.

Cô hoài nghi quay đầu, nhìn vào bảng điều khiển điều hòa trên tường. Điều hòa của công ty đều để ở 23 độ, thậm chí có lúc cô phải đắp chăn để không bị lạnh.

Đồng nghiệp đυ.ng khuỷu tai cô, thuận miệng nói: "Sao cô lại mặc quần áo nam, đồ của bạn trai à?"

Phương Bắc Hà đang định muốn giải thích rằng cô không có bạn trai, mặc như này cũng chỉ đến phim trường mới thấy thoải mái, nhưng người kia không coi trọng: "Không cần giải thích, đây có cái gì nha..."

Âm thanh của hai người xa dần, đi ra ngoài phòng họp.

Thái Tư Bân vô thức đưa mắt nhìn theo Phương Bắc Hà, vừa quay đầu thì thấy Giang Việt hơi cau mày, anh ta vội vàng nói tiếp câu chuyện vừa rồi, hỏi xem có gì không rõ ràng hay không.

Giang Việt lắc đầu, trầm giọng nói không.

Sau đó, Giang Việt và Tiền Lãng đến phòng giám đống để thảo luận về các vẫn đề.

Bàn làm việc của Phương Bắc Hà đối diện với phòng giám đốc, đột nhiên cô vô tình nhìn thấy hồ sơ của Giang Việt khi cô đi qua máy tính.

Vừa nãy, cô không mang theo điện thoại vào phòng họp. Khi mở máy lên, cô bị sốc bởi hàng trăm tin nhắn từ WeChat.

Các đồng nghiệp đều đang trò chuyện sôi nổi trong nhóm không có người lãnh đạo.

Giang Việt không mất đi khí chất của một minh tinh, đã thu hút được một nhóm lớn nhân viên trong công ty. Có người nói về kinh nghiệm của Giang Việt, anh đã từng làm trong ngành giải trí, sau đó anh ấy là nhà sản xuất phim kiêm nhà đầu tư.

[Giang tổng gia thế không bình thường, ông nội của anh ấy là một đạo diễn nổi tiếng, bố thì có cổ phần ở mấy công ty điện ảnh lớn.]

[Người ta còn nói rằng Giang tổng và Tiền tổng là bạn, haiz... người đẹp trai quả nhiên chỉ chơi cùng người đẹp trai.]

[Nhà sản xuất của bộ phim 《Dearest You》thực sự là Giang tổng.]

...

Sau đó, lại có người đã tìm thấy ảnh chụp của Giang Việt đang tham dự một sự kiện trên mạng và mọi người trong nhóm đều thả đủ loại biểu tượng cảm xúc "đẹp trai quá". Khiến cho không khí trong nhóm trở nên cực kỳ náo nhiệt.

Phương Bắc Hạ từ từ lướt xem, so sánh các bức ảnh trong nhóm, lại nhìn Giang Việt đang ở trong văn phòng.

Anh so với trước kia cũng không thay đổi bao nhiêu, năm mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo cơ bản đã cố định, hiện tại lại trưởng thành hơn.

Vẻ ngoài lạnh lùng của anh không thay đổi, ánh mắt anh thì vẫn như trước.

Đột nhiên, Giang Việt tùy ý liếc về phía cô, đôi mắt anh như nước biển không đáy, nhưng lại sáng ngời lấp lánh. Bốn mắt nhìn nhau, Phương Bắc Hạ hít một hơi, cảm thấy lương tâm cắn rứt vì bị bắt gặp, cô trốn sau màn hình máy tính.

Cuộc họp ở trong đó như bị kéo dài mãi.

Phương Bắc Hạ cầm điện thoại theo, đi xuống lầu, tìm một góc không có người ở công viên và gọi cho bạn học thời cấp 3 - Trình Thất Sơ.

Khi điện thoại được kết nối, Trình Thất Sơ kéo thanh âm thật dài nói: "Đạo diễn Phương, điều gì đã khiến cậu——"

Cô ấy còn chưa nói xong, Phương Bắc Hạ nói thẳng vào vấn đề: "Sơ Sơ, cậu gần đây có gặp Giang Việt không?"

"Anh họ tớ?" Trình Thất Sơ bên kia dừng lại một chút, có lẽ đang suy nghĩ, sau đó vài giây sau lại nói: "Bọn tớ có gặp nhau một lần vào dịp Tết Nguyên đán, nhưng... bọn tớ đã không gặp nhau trong nửa năm nhưng vẫn thường liên lạc với nhau qua WeChat. Có chuyện gì à?"

Trình Thất Sơ và Giang Việt là anh em họ, chỉ có những người quen biết họ mới biết mối qua hệ này.

"Tớ đã gặp anh ấy." Phương Bắc Hạ lại nói: "Ở công ty."

Trình Thất Sơ không ngạc nhiên: "Hai người gặp nhau ở công ty không phải chuyện sớm hay muộn sao?"

"Anh ấy hình như không nhận ra tớ."

"Sao có thể?" Trình Thất Sơ không tin.

Phương Bắc Hạ cười hỏi: "Tại sao không thể?"

Trình Thất Sơ suy nghĩ một lúc, rồi liệt kê một số lý do.

Thứ nhất, Phương Bắc Hạ cùng cô ấy có quan hệ tốt như vậy, với tư cách là anh họ, Giang Việt không có lý do nào mà không biết đến cô.

Thứ hai, Phương Bắc Hạ và Trình Thất Sơ thường đại diện cho các lớp nghệ thuật và khoa học đều xuất hiện cạnh nhau trong bảng danh dự.

Thứ ba, Phương Bắc Hạ lại là hoa khôi trong trường học, Giang Việt lại là nam sinh, không thể không nhận ra cô.

Hai lý do đầu coi như có chút căn cứ, còn cái thứ ba cần phải được xác minh.

"Hoa khôi của trường là Tịnh Dư, lúc nào biến thành tớ vậy?"

Châu Tịnh Dư là bạn của các cô, một vẻ đẹp được công nhận là mỹ nhân, bây giờ cô ấy là diễn viên. Trong một số bộ phim của Phương Bắc Hạ, Châu Tịnh Dư đều xuất hiện.

"Được mọi người tổ chức bình chọn." Cái gọi là "mọi người tổ chức" chỉ có bản thân Trình Thất Sơ, cô ấy từ bên kia nói: "Tịnh Dư là loại mặt dày, còn cậu lại loại mặt sáng, với cả phong cách khác nhau."

"Cậu nói như thế cũng không hợp lý." Phương Bắc Hạ đem chủ đề kéo trở lại, "Tớ đã không gặp anh ấy kể từ kỳ thi tuyển sinh đại học. Đã chín năm rồi, không nhớ cũng là bình thường."

Chín năm, thực sự là một thời gian rất dài. Đủ để quên đi một người bạn ở lớp bên cạnh.

"Nào có chín năm?" Trình Thất Sơ nhớ lại ký ức rời rạc của mình, "Có một lần tớ cùng cậu đi lẩu, còn tình cờ gặp Giang Việt và dì tớ ở gần đó, họ còn lái xe đón tớ, lúc đó cậu còn nhìn thấy anh ấy, chỉ là chuyện của năm trước mà thôi."

Phương Bắc Hà cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không nhớ ra cuộc gặp lần đó.

"Còn nói người ta không nhớ ra cậu, đến cậu còn không nhớ người ta." Trình Thất Sơ trêu chọc cô, "Thật đáng tiếc, hồi cao trung cậu đã thích người ta một thời gian a."

Từ "thích" này quá mơ hồ. Rõ ràng dùng crush thì đúng hơn.

Một chàng trai đẹp trai tỏa nắng với mái tóc cắt ngắn và nụ cười trong sáng, chiếc áo sơ mi của anh bị gió thổi tung khi anh đạp xe lướt qua, bao phủ cô gái mười bảy tuổi.

Phương Bắc Hạ bị người khác dò xét quá khứ, cao giọng nói: "Này, Trình Thất Sơ!"

Cô lo lắng dậm chân.

"Đừng lo, tớ sẽ không nói với anh ấy. Tớ biết cậu là fan hâm mộ phim《Cánh cửa màu xanh》của Trần Bách Lâm mà, hắn vừa mặc áo sơm mi với đi xe đạp." Trình Thất Sơ cười, "Bất quá cũng không kéo dài được bao lâu,

cậu liền cả ngày viết viết vẽ vẽ, cũng không biết làm cái gì, thần thần bí bí, luôn đắm chìm trong thế giới của riêng mình."

Đề tài về Giang Việt bỗng bị dừng lại.

Phương Bắc Hạ nhớ lại thời trung học của mình, quả thật có rất nhiều hành vi mà người khác không thể hiểu được.

Cô rất đẹp, nhưng không biết cách tận dụng điều đó, cô chỉ đắm chìm trong vũ trụ nhỏ của mình.

Đa số thời gian, cô đều xem phi, viết tất cả các loại câu truyện tưởng tượng vào sổ tay của mình, còn thời gian còn lại, cô tập chung vào việc ghi chú.

Thỉnh thoảng cũng có tiếp xúc với Giang Việt, nhưng không nhiều. Có một nhịp tim thoáng chốc, thoáng qua cuối mùa hè.

"Anh ấy không biết cậu, thì cậu làm như không biết anh ấy là được." Trình Thất Sơ khuyên cô.

Phương Bắc Hạ vừa mới cúp máy, liền thấy một bóng dáng* quen thuộc cách đó không xa lắm.

(*: Chỗ này tớ không biết dịch như thế nào, nhưng nó chỉ về con vật nha!)

Cô thường xuyên cho những con mèo đi lạc trong công viên ăn, nên những con mèo ở đó đều biết cô. Chỉ cần cô ở đó, những con mèo sẽ vây lại.

Một con mèo mũm mĩm màu cam chui ra khỏi bồn hoa, nó cọ qua chân cô rồi bất ngờ nằm xuống, để lộ bụng trước mặt cô. Phương Bắc Hạ bất đắc dĩ cười, quỳ xuống gãi đầu nó: "Mày đã mập thành dạng gì rồi, thế mà vẫn muốn ăn?"

Con mèo ủy khuất "Meo~" một tiếng, như muốn nói "em đói."

Cô thường mang theo một túi nhỏ thức ăn cho mèo trong túi xách của mình và lấy một ít khi gặp một con mèo hoang. Cô nói với con mèo màu cam: "Ngoan em chờ chị một chút, ở chỗ này đừng đi đâu, chị lên lầu lấy thức ăn cho em."

Cô an ủi con mèo, vừa đứng dậy thì đυ.ng phải người đi từ trong đi ra.

Là Giang Việt và Tiền Lãng

Phương Bắc Hạ hô hấp căng thẳng.

Hai người đàn ông giống như hai cây bạch dương, chặt chẽ chặn đường cô.

Đôi lông mày cao và chiếc mũi thẳng của Giang Việt lọt vào tầm mắt cô mà không hề báo trước.

Áo sơ mi trắng khi đó có khí chất thanh niên phóng túng, nhưng bây giờ anh lại mặc áo sơ mi cùng với vest tạo nên khí chất của một người đàn ông trưởng thành, dường như vẫn có bóng dáng sạch sẽ của năm đó.

Họ còn đi cùng với một người phụ nữ trong trang phục chuyên nghiệp, ngay lúc Phương Bắc Hạ đang sững sờ, người phụ nữ kia lịch sự mỉm cười: "Phương tiểu thư."

Phương Bắc Hạ hoàn hồn.

Tiền Lãng là một người thông minh, trong cuộc họp, anh ta để ý thấy Phương Bắc Hạ nhìn Giang Việt nhiều hơn vài lần, mà Giang Việt càng lại rất khác thường, nói rằng sự lựa chọn chủ đề của cô rất thú vị.

Trong phòng họp có rất nhiều người, tuy Phương Bắc Hạ ngồi trong góc, nhưng anh ta là người dễ thấy nhất.

Là da trắng nõn, khuôn mặt và đôi má như hoa mai, sạch sẽ và trong trẻo.

Các công ty điện ảnh và truyền hình đều tham gia vào nghệ thuật, và không ít người có cá tinh đặc biệt, Phương Bắc Hạ là một người ngoại lệ trong số đó. Cách sắp xếp đơn giản, không trang trí gì thêm nhưng bắt mắt.

Theo như Tiền Lãng phân tích, hai người này đã biết nhau từ trước, hoặc có hiềm khích, Tiền Lãng quyết định nhờ bạn mình trợ giúp, còn ân cần dặn mọi người rời đi trước.

Sau đó, hắn hỏi một câu: "Quen biết nhau à?"

Phương Bắc Hạ trầm mặc không nói.

Trong đầu cô tràn ngập câu nói của Trình Thất Sơ "Nếu anh ấy không biết cậu, thì cậu cứ làm như

không biết anh ấy."

Người đàn ông bên cạnh anh ta đang đút tay trong túi quần, đứng một cách tùy tiện với vẻ mặt đây bất cần đời.

Phương Bắc Hạ nhìn chằm chằm vào anh, nhưng anh không quan tâm và không chút kiêng kỵ nhìn lại.

Ánh mắt thản nhiên, phóng túng.

Người đàn ông này quá xấc láo, cần được chữa trị.

Nhìn nhau một lúc, Phương Bắc Hạ dời tầm mắt, mỉm cười khách khí và xa cách: "Không biết."

- Hết chương2-