Hai lớp đã chụp xong, các bạn học lớp 1 cũng vừa đến, bắt đầu chụp ảnh.
Ngô Cương nhìn thấy Chu Ký mặc áo sơ mi trắng, quần jean màu xanh thẫm, khí chất vô cùng tao nhã.
So sánh Chu Ký lúc mặc áo với lúc mặc váy, phong cách hoàn toàn không giống nhau.
Nữ sinh đẹp quả nhiên mặc gì cũng đẹp.
Ngô Cương cảm thấy phong cách này thật sự rất thích hợp để chụp ảnh cho thẻ học sinh.
Khoan đã, thế nào lại có cảm giác phong cách ăn mặc này dường như đã gặp ở đâu đó rồi nhỉ?
Lúc này trong lòng Ngô Cương đang dâng lên một cảm giác thân thuộc, ý thức được chính mình cũng mặc áo sơ mi màu trắng và quần jean màu xanh, bất giác cúi đầu nhìn cách bản thân ăn mặc, lại nhìn về phía Chu Ký.
Chu Ký cũng nhìn anh, khuôn mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, còn mang theo một chút bối rối.
Quả là một chàng thiếu niên đẹp không tỳ vết.
Trai tài gái sắc, một cặp trời sinh.
Có phải muốn nói rằng mình đυ.ng hàng rồi đúng không?
Đυ.ng hàng, nam nữ cũng có thể đυ.ng hàng sao?
Đυ.ng hàng gì chứ, đây là đồ đôi.
Anh đẹp trai, anh đã bị người đẹp nhà người ta mê hoặc rồi!
Ngô Cương nhất thời hơi bối rối, bị Trần Thạch bắt gặp: “Áo đôi với người đẹp họ Chu.”
Hai từ đồ đôi đã trực tiếp hạ gục anh Ngô đẹp trai.
Ánh mắt nhìn về phía Chu Ký một lần nữa. Lúc này Chu Ký đã nhìn đi chỗ khác, vẻ mặt ửng đỏ, chắc chắn cũng phát hiện ra mình đυ.ng hàng.
Cái này không gọi là trùng hợp, hẳn là ý trời đã định.
Ngô Cương rất muốn nói lời chào với Chu Ký, lại cảm thấy miệng khô khốc, đầu óc trống rỗng. Hồi hộp đến mức không dám nhìn cô nữa, thậm chí không nghĩ đến chuyện chào hỏi bạn học, liền nhanh chóng rời đi trong sự ngượng ngùng, tim đập liên hồi.
Anh chàng đẹp trai, chút tài năng như thế sau này làm sao để theo đuổi người đẹp đây?
Những người đẹp khác thích anh Ngô đẹp trai thẹn thùng.
Trở về sau giờ tự học buổi tối, Ấn Triều Dương nhìn Ngô Cương, khuôn mặt nở cười xấu xa: “Bản tin buổi tối, tin tức về buổi chụp ảnh hôm nay.”
Ngô Cương muốn nói lời chào với Chu Ký, cho nên cậu ta chưa kịp nói tiếp, anh ngắt chuyện bằng cách tiếp lời: “Một đám hèn nhát, không một ai dám xin chụp ảnh cùng con gái.”
“Mấy người trong lớp mình sao? Tôi không có hứng thú.” Trần Thạch cười một tiếng thâm sâu.
Sau đó thay đổi chủ đề: “Ầy, hình như hôm nay cậu đυ.ng hàng với người ta, có phải thấy vô cùng hối hận khi không chụp cùng ai đó không?”
Ngốc quá, rõ ràng ban ngày cậu đã đề cập đến chuyện áo đôi rồi mà.
Quả thật ban ngày đυ.ng hàng chỉ là trùng hợp, mọi người đều chú ý, chỉ là chưa nói.
Hiện tại bị Trần Thạch nói ra, trong lòng Ngô Cương vẫn vui vẻ, nhưng lại cố ý ôm bụng ra vẻ đau đớn muốn chết: “Bạn học chính trực nào đó gọi 120 giúp tôi, tôi rất hối hận.”
Vì để nhanh chóng che giấu nội tâm của mình, Ngô Cương đương nhiên phải biểu hiện đến như thể rất bình tĩnh.
Từ đó, chuyện Ngô Cương có ý với Chu Ký đã thành bí mật được công khai.
Anh chàng đẹp trai quả nhiên đầy mưu mô.
Hơn nữa dường như kỹ thuật diễn xuất cũng không tồi.
Ha ha, anh Ngô đẹp trai là một người dạy diễn xuất, về sau cho các ngươi học hỏi chút kinh nghiệm.
Này rõ ràng là tiếng nói khởi xướng dẫn đầu, làm ra vẻ như hổ rình mồi để cho những người khác biết rút lui.
Trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.
Ha ha ha.
Người đẹp, hãy chấp nhận kẻ bất nhân này đi.
Ngô Cương rất nhanh đã thích nghi với môi trường mới, ngoại trừ việc học tập áp lực hơi lớn, cảm thấy khác một trời một vực với cuộc sống của học sinh trung học cơ sở.
Trước kia ở cấp hai, Ngô Cương làm học sinh ưu tú và là con của giáo viên, vẫn luôn là nhân vật tiêu biểu, nơi nào cũng cần thận trọng từ lời ăn tiếng nói đến việc làm hành động. Hiện tại đến thành phố Nghi Hưng rồi, thành tích chỉ ở tầm trung, đương nhiên không có áp lực từ bên ngoài.
Để mà nói có thể cho khiến anh chú ý, cũng cũng chỉ là một khuôn mặt đẹp. Mỗi lần đến nơi công cộng như nhà ăn hay sân thể dục, đều có thể cảm nhận được ánh mắt các bạn nữ đang để ý.
Điều Ngô Cương quan tâm nhất là cần phải nâng cao thành tích, còn có, có vài trường hợp chỉ cần ở gần Chu Ký, đương nhiên sẽ phân tâm.
Đúng là nữ thần nhỏ, lúc nào trong mắt cũng chỉ có Chu Ký.
Lòng anh cũng chỉ có cô.
Trong mắt người khác liệu cô ấy có để mình trong lòng không?
Mình làm sao để biết?
Tôi cũng muốn biết, nếu không, các cậu đi hỏi cô ấy giúp tôi đi?
Cái này, chính cậu phải là người dùng hành động thực tế để chứng minh, không phải sao?
Được, chờ tôi đuổi theo Chu Ký, khiến một đám các cậu phải tâm phục khẩu phục.