Chương 14

Nghĩ như vậy, trong lòng anh hoàn toàn thả lỏng, dứt khoát coi phần thi này trở thành phần biểu diễn của mình.

Điều nằm ngoài dự kiến của Ngô Cương chính là: vòng thi đấu thứ nhất kết thúc, cậu bạn cao 1m88 kia đạt hạng nhất, còn anh thì lấy được hạng hai, hơn nữa chênh lệch về thành tích cũng rất nhỏ, không khỏi có chút hối hận.

Nếu vừa rồi anh không cố tình tỏ ra ngầu lòi đẹp trai, có lẽ thứ hạng vòng đầu tiên của anh đã là hạng nhất rồi. Nhưng nghĩ đến lúc thi đấu vừa rồi, đám anh em đi theo ủng hộ và các nữ sinh cổ vũ đều đồng loạt vỗ tay hô hoán, trong lòng Ngô Cương cảm thấy rất vui sướиɠ và hài lòng.

Anh quên bẵng mất, Chu Ký không đứng xem thi đấu sao?

Nếu cô ấy không ở đây, anh lấy hạng nhất để làm gì cơ chứ?

Lúc này, Đổng Tiêu vội vã chạy tới đây hỏi Ngô cương: “Sao rồi?”

“Lão nhị.” Ngô Cương còn đang vui mừng chưa dứt, buột miệng thốt lên.

Nhưng lời này nghe có vẻ không ổn, anh lại ngượng ngùng đi về phía đám tuyển thủ kia.

Ở hiệp thứ hai, Ngô Cương tập trung cao độ mà ném lao, quả nhiên vượt xa so với lần đầu tiên.

Ngô Cương quay đầu lại, trông thấy rõ ràng hình ảnh Chu Ký đang vỗ tay, bốn mắt giao nhau, khuôn mặt Chu Ký đang đỏ ửng.

Đáng lắm!

Ngô Cương tim đập chân run, đáy lòng hoảng hốt, không phát hiện ra cậu trai cao một mét tám mươi tám kia đang lời qua tiếng lại với trọng tài, nói rằng vừa rồi Ngô Cương đã đạp vạch.

Đám nữ sinh trong lớp vội vàng nói với trọng tài rằng anh không dẫm vạch.

Ngô Cương quay đầu lại, trông thấy cảnh này, ánh mắt bỗng lạnh đi, anh nghĩ thầm, vẫn còn vòng thứ ba, đến lúc đó anh sẽ dẫm dí cậu ta xuống đất.

Nhưng trong tài lại không hề quan tâm đến lời cậu kia nói, tuyên bố thành tích có hiệu lực, vòng thứ hai kết thúc, thành tích của Ngô Cương đang đứng thứ nhất.

Ngô Cương không khỏi đắc ý, anh quét mắt nhìn một vòng, nhưng lại không trông thấy Đổng Tiêu, hẳn là đã bận làm việc khác rồi.

Anh quay đầu lại, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Chu Ký, trái tim bỗng đập liên hồi, hai má đỏ lên, lập tức quay đầu né tránh.

Ngô Cương thầm nhủ bụng, không phải Chu Ký đang tới xem mình thì đấu đấy chứ?

Ôi chao, tuy rằng ý nghĩ này nghe có vẻ khá ảo tưởng, nhưng cũng không phải không thể.

Để xem xem, hồi sau sẽ rõ thôi.

Nghĩ như vậy, tới vòng thứ ba, với nghĩ rằng mình cần phải chứng minh thực lực của mình cho cô thấy, cho nên thành tích vượt trội hơn hai vòng trước rất nhiều.

Sau khi thực hiện phần thi của mình, anh quét mắt kiếm tìm bóng dáng Chu Ký, bốn mắt nhìn nhau, không phải người ta đang nhìn mình đấy sao?

Cô gái xinh đẹp à, phải chẳng trong ánh mắt cậu đang có sự ngưỡng mộ và sùng bái hai không?

Sau khi chắc chắn ánh mắt của cô, Ngô Cương cảm thấy trái tim mình như bị điện giật. Anh cố né tránh tầm mắt cô, mỉm cười nhìn cậu bạn cao một mét tám mươi tám kia, sau đó lẳng lặng đưa mắt nhìn tuyển thủ khác thi đấu.

Dựa vào phần thi đấu xuất sắc ở vòng cuối, Ngô Cương nghiễm nhiên đạt được hạng nhất bộ môn ném lao. Đám bạn ở dãy ký túc xá mừng rỡ vây quanh Ngô Cương mà hô hoán, đây là môn thi đấu đầu tiên trong đại hội thể thao ngày hôm nay, không ngờ anh lại đạt được hạng nhất.

Một lát sau, Đổng Tiêu và thầy Úc cũng có mặt, lần này thầy Úc không nói lắp câu nào: “Ngô Cương, không tồi, chúc mừng em đã mang giải nhất về cho lớp chúng ta.”

“Thầy Úc ơi, có khen thưởng gì không ạ?” Ngô Cương rất vui vẻ đáp lời.

Không chờ thầy Úc trả lời, Đổng Tiêu đã nhanh miệng: “Nhất định là có, hơn nữa còn phải thưởng thật lớn.”

Sau đó cậu ta lại nhanh nhảu nói thêm một câu: “Không ngờ cậu còn giỏi ném lao tới vậy nữa đó.”

Ngô Cương thầm nghĩ, chết tiệt, nhà cậu ra vẻ lộ liễu quá rồi đấy?

“Khi nào phần thi chạy 800 mét bắt đầu vậy? Tôi sẽ đi cổ vũ cậu.” Ngô Cương xấu hổ mỉm cười, lảng sang chuyện khác.

“Còn lâu, là môn thi cuối cùng đó, cậu cứ yên tâm đi thi nhảy cao đi, lấy thêm một hạng nhất nữa, sau đó mới đến trợ uy giúp tôi.” Đổng Tiêu nói.

Bởi vì có giải nhất môn ném lao làm gối tựa, Ngô Cương vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, vui vẻ theo các bạn học khác đi xem những môn thi đấu tiếp theo, hai lớp cũng giành được không ít thứ hạng cao, nhưng chẳng có ai lấy được hạng nhất.

Một lát nữa sẽ tới phần thi nhảy cao. Ngô Cương có thứ tự dự thi cuối cùng, chờ tuyển thủ xếp trước nhảy xong, anh mới nhận ra độ cao mục tiêu đầu tiên của mình là giới hạn trung bình của hầu hết các tuyển thủ ở đây. Tới khi Ngô Cương lên sân khấu, tiếng vỗ tay và hoan hô vô cùng lớn.

Nhìn thành tích của những tuyển thủ trước đó, trong lòng Ngô Cương đã nắm chắc, anh thầm nhủ, xem ra hạng nhất của môn này cũng đã nằm sẵn trong lòng bàn tay.