Một lúc sau Đổng Tiêu về chỗ ngồi, mở bài viết văn ra, Ngô Cương liếc mắt nhìn một cái, thấy được góc trên bên phải có dòng chữ 80 điểm màu đỏ.
Nhớ tới lời Đổng Tiêu nói trong lớp học chỉ có hai bài đạt 80 điểm, nếu là anh thì không còn là các bạn học khác trong lớp, chạy nhanh đến mở bài viết văn của mình ra để xác định, nhìn thấy quả nhiên là 80 điểm, không nhịn được mà cười trộm.
Nhìn về phía Đổng Tiêu, hẳn là cậu ta cố ý, nhìn bài văn rõ ràng mà hướng về phía Ngô Cương, làm động tác chiến thắng.
Khóe miệng để lộ ra một nụ cười kì quái.
Sau khi Đổng Tiêu rời khỏi đây vào giờ ra chơi, Ngô Cương vươn cánh tay dài với lấy bài văn của cậu ta.
Động tác không nhất thiết phải nhanh như vậy, đây không phải là trộm đồ.
Người ta cố ý đặt trên bàn học, chính là cố ý cho anh xem.
Đổng Tiêu được biết là có tài văn chương tốt khi cậu ta phát biểu trong lễ khai giảng, không ngờ tới bản thân có thể viết tốt như vậy. Đổng Tiêu đã nói rằng để viết tốt trước tiên phải luyện viết, cho nên từ nhỏ đã tập viết chữ cho đẹp. Chữ Ngô Cương từ trước tới giờ luôn xấu nên anh lại thêm phần kính phục nể trọng cậu ta.
Buổi học môn Ngữ văn, viết văn là một phần của bai giảng. Cô Trương nói: “Bài viết lần này là bài đầu tiên và chú trọng vào việc tự giới thiệu, cao nhất là 80 điểm, lớp chúng ta có hai người là Đổng Tiêu và Ngô Cương.”
Ngô Cương và Đổng Tiêu hiểu ý nhau nên cười, tiếp tục nghe cô Trương giảng bài: “Nhưng cô đặc biệt muốn dành lời khen cho một bạn. Lúc chấm bài viết, cô thấy có một bài viết văn, chữ viết và trình bày rất sạch đẹp, tuy rằng lời chưa phải tốt nhất, nhưng cách viết như vậy rất tinh tế, chỉ có bài này, cô cố cho 80 điểm. Cô cố tìm hiểu một chút, vị bạn học này tên là Chu Ký, là nữ Trạng Nguyên lần này của chúng ta.”
Khen nữ Trạng Nguyên một cách nhiệt tình.
Các bạn học bắt đầu nói thầm, trong phòng học có chút ồn ào.
Ngô Cương cũng bắt đầu thất thần.
Đương nhiên Chu Ký là nữ Trạng Nguyên, lập tức cảm thấy khoảng cách điểm số với cô trở nên xa đến mức khó có thể với đến.
Trong nháy mắt nội tâm bị hoảng loạn, cũng hơi nhụt chí.
Không cần nhụt chí, nữ thần ai cũng ở đỉnh cao, thường dân đương nhiên không phải nữ thần.
Người nào muốn với tới, anh liền nhất định không cho cơ hội đó.
Anh có danh hiệu đẹp trai, đương nhiên môn đăng hộ đối với nữ thần. Nhưng người ta là Trạng Nguyên, đột nhiên mình thấy có chút thiếu tự tin.
Ngô Cương cố gắng kìm chế bản thân, tiếp tục nghe cô Trương giảng: “Làm giáo viên ngữ văn, cô nhắc nhở các em, chữ viết tay rất quan trọng. Chẳng hạn như chắc chắn trong các em cũng có bạn học sẽ trở thành giáo viên, đây chính là điều tất yếu. Còn nữa, về sau yêu đương, viết thư hay gì đó, chắc chắn sẽ có điểm cộng.”
Người dịu dàng đoan trang như cô Trương mà lại nói ra lời nói như vây, thong thả cười, các bạn học phía dưới bắt đầu ồn ào lên.
Chữ viết của anh tốt như vậy.
Thấy được chữ trong bài viết văn kia của mình cũng là rồng bay phượng múa, Ngô Cương đã thấy oải. Mặc dù đôi mắt đang nhìn phía trước, nhưng lại không nghe giáo viên nói.
Trong lòng anh đẹp trai này có một suy nghĩ, bắt đầu luyện chữ ngay. Suy nghĩ rất đơn giản, để chắc chắn rằng khi viết thư cho Chu Ký, nếu chữ này xấu quá, cô sẽ không coi trọng, cho nên tuyệt đối không thể thua ngay từ vạch xuất phát.
Cái này là đúng rồi, có mục tiêu thì mới có có động lực.
Ngay buổi trưa ngày hôm sau, Ngô Cương không quay về ký túc xá ngủ trưa, chạy trên đường đến hiệu sách để mua bút máy và bảng chữ mẫu, sau giờ học buổi chiều bắt đầu tập viết chữ theo mẫu ngay, ăn xong cơm chiều cũng không về ký túc xá, nhanh chóng đến phòng học.
Anh Ngô đẹp trai, có phải anh quá để tâm và quyết thực hiện chuyện này ngay không?
Thực tế mà nói, coi việc theo đuổi người đẹp là nỗ lực để học tập nghiêm túc và cố gắng luyện viết dường như không phải chuyện gì sai lầm.
Tuyệt đối Ok!
Buổi tối tự học ở lớp chính là lúc tập trung luyện chữ, nghe vậy Đổng Tiêu đột nhiên nói ra một câu: “Mất ăn mất ngủ như vậy, xem ra là muốn nhanh chóng viết thư tình để thổ lộ à?”
Ngô Cương bị dọa cho nhảy dựng lên, quay đầu lại, Đổng Tiêu đang ở ngay phía sau, đôi mắt nhìn chằm chằm vào dòng chữ của mình.
Cậu ta, đây được coi là đang rình mò.
Lo Đổng Tiêu nhìn thấy những cái từ đó, lại đặc biệt là lặp lại mấy từ mong muốn ấy nhiều lần, Ngô Cương nhanh chóng vo nắm giấy lại, vẻ ngoài ra vẻ bình tĩnh: “Đúng vậy, cái này không thể bảo cậu viết thay được, đúng không Tiểu Quế Tử?”
Để nhanh chóng che giấu Ngô Cương lại buột miệng thốt ra ba chữ “Tiểu Quế Tử”, rồi lại tự cười chính mình.
Đổng Tiêu phát ra một tiếng “Chà”, đang định nói chuyện thì tiếng chuông báo vang lên, đành phải trở lại chỗ ngồi.