Chương 9

9

Để phòng ngừa cô nhóc bị người khác bắt đi, trong một khoảng thời gian dài sau đó, việc mà Dư Tư Giác làm nhiều hơn cả học tập đó chính là bận bịu chắn hoa đào cho cô. Cậu mời tất cả những cậu nhóc bị hoài nghi có ý đồ với cô đến, ngoài mặt thì nói uống trà nói chuyện phiếm, nhưng trên thực tế là giơ nắm đấm ra đe dọa, bảo bọn họ sau này cách xa cô một chút.

Ngược lại Tô Dương Quang không hề hay biết chuyện gì, vẫn rất nghe lời, không hề đề cập đến chuyện tình cảm nữa, làm được “Hai tai không nghe việc ngoài cửa sổ, chỉ chú tâm đọc sách thánh hiền”.

Nhưng trước ngày Dư Tư Giác báo danh vào trường đại học cô cảm thấy rất buồn.

Từ đầu đường đã bắt đầu kéo áo của anh, đến trạm xe cũng không buông ra. Bẹp miệng, dáng vẻ buồn buồn không vui, không chịu nói chuyện.

Dư Tư Giác dở khóc dở cười, anh biết cô nhóc dính người nhưng không nghĩ lại có thể dính đến mức này.

“Anh không ở nhà em phải tự lo cho mình, còn phải chăm sóc cẩn thận cho ông nội nữa, nghe chưa?”

Cô khéo léo gật đầu. Anh vươn tay ra sờ đầu cô: “Anh được nghỉ sẽ trở về thăm em.”

Cô lại gật đầu.

“Trong hòm thư anh có để lại cho em một món quà. Về mở ra nhìn thử xem có thích hay không.”

“Em cũng có quà cho anh, em bỏ nó trong vali của anh đó.”

Anh để lại cho cô một chiếc điện thoại để tiện cho việc liên lạc. Tô Dương Quang tặng anh một chiếc gối, bên trong có giấu một tờ giấy nhỏ, đó là thư tình mà cô viết cho anh.

Cô nghĩ ngày nào anh cũng nằm trên chiếc gối này thì trong mơ anh có thể nghe thấy lời tỏ tình của cô. Hoặc là vào ngày nào đó anh phát hiện ra bí mật bên trong rồi quay lại cho cô một đáp án.

Tuy nhiên ngày tháng trôi qua, anh chỉ luôn gửi cho cô một vài bức ảnh, quan tâm đến tình hình học tập của cô, không có bất kỳ thay đổi gì.

Nháy mắt Tô Dương Quang sắp phải thi đại học, cô gọi điện thoại cho anh: “Anh Tư Giác, anh có trở về gặp em không?”

“Em thi xong thì đi ra cổng đi. Anh ở ngoài cổng chờ em.”

Anh không nói dối cô, anh đã xin nghỉ ba ngày để trở về.

Kỳ thi cuối cùng cũng kết thúc, trời đột nhiên đổ cơn mưa lớn, Dư Tư Giác mặc bộ áo mưa hoa hoè, sốt ruột chờ đợi công chúa nhỏ của anh. Tô Dương Quang vừa ra tới đã bị anh kéo qua một bên, sau đó chu đáo mặc áo mưa cho cô: “Đừng để bị cảm.”

“Áo mưa ở đâu vậy, nhìn đẹp quá!”

Anh có hơi ghét bỏ: “Hiệu trưởng Dư đưa, ông ấy nói em thích màu này. Không ngờ khẩu vị của hai người lại giống nhau đến như vậy.”

“Anh không thích à?”

“Đàn ông như anh ăn mặc loè loẹt như vậy em cảm thấy có được không?”

“Em thấy rất đẹp.”

“…”