Quan sát từ trên máy bay, phía dưới có một thành phố khổng lồ, cứng cáp chắc chắn. Từng tòa nhà cao tầng như viên kim cương được cắt hoàn hảo cao vυ"t dưới ánh mặt trời, một cụm phòng nhỏ cũ nát túm tụm chen trong bóng tối, từng con đường lớn, đường xá xuyên qua những tòa nhà cao thấp bện thành một thành phố phức tạp – thành phố Mộc Luân.
Thành phố Mộc Luân nằm ở vùng biên giới Nam Cương, phía bắc là sa mạc, phía nam là rừng rậm, thành phố được kỳ quan tự nhiên vây vào giữa, sáng tạo ra đặc tính vừa mềm mại vừa cứng rắn. Đây là một thành phố kiệt ngạo, bài ngoại hộ nội, điên cuồng lại tao nhã. Người dân nơi đây lúc thì vinh dự vì nó, lúc lại căm hận nó.
“Quào, chỗ kia chính là công trình tiêu biểu của thành phố Mộc Luân!” Tiểu An ghé vào cửa sổ máy bay nhìn xuống.
Chỗ đó là Thiên Lại Ngu Nhạc thành của thành phố Mộc Luân, một tòa nhà lớn hình đàn hạc, dáng dấp đẹp đẽ, lóe sáng vàng rực dưới ánh mặt trời, nó là mộng đẹp xa hoa, không biết có bao người đã vỡ mộng ở đây.
“Nhân lúc bây giờ có thể nhìn chúng ta nhìn nhiều chút đi. Thế mà đưa chúng ta đến thành phố này, anh thật nghi ngờ chúng ta sẽ chết đến độ tìm không thấy xác…” Bộ Hoan gác chân nằm trên ghế dài, lười biếng nói. Hành khách trên máy bay chỉ có tổ đặc án, đây là máy bay cỡ nhỏ, mọi người ngồi rất rộng rãi.
Thành phố Mộc Luân là nơi có tỷ lệ tội phạm cao nhất, dân bản xứ còn bài ngoại, trước nay không cho phép người ngoài đến can thiệp, bất kể là tốt hay xấu, bọn họ đều khư khư cố chấp muốn tự mình giải quyết.
Trình Cẩm bỏ tài liệu trong tay lên bàn, giúp Dương Tư Mịch đắp lại tấm chăn trên người, “Vậy thì đừng quản gì hết, bọn họ sẽ không cắn người lung tung như chó điên.”
Du Đạc nói, “Đúng, ngành du lịch và cờ bạc ở Mộc Luân rất phát triển, bọn họ tuyệt đối không bài xích du khách, ngược lại du khách hoàn toàn có thể được bảo vệ an toàn.”
Hàn Bân đang nghịch điện thoại, đầu cũng không ngẩng lên, “Ừ, lúc túi du khách còn phồng, bọn họ sẽ bảo vệ du khách an toàn.”
“…”
Thành phố Mộc Luân gần đây rất loạn, giữa ban ngày có bang phái ác chiến ngay trên phố, thời sự đưa tin đã có hơn mười người chết, thực tế còn nhiều hơn – số người chết lên tới hơn trăm, người bị thương cũng mấy trăm hoặc hơn ngàn.
Ai cũng không biết thành phố này tại sao đột nhiên bạo phát, trung ương hoài nghi sẽ có bạo động nhưng tầng lớp lãnh đạo lại cực kỳ bảo thủ, không muốn hành động thiếu suy nghĩ, cuối cùng quyết định trước tiên phái người đi xem xét tình huống, vì đây là vấn đề an ninh, không chừng là hoạt động của phần tử khủng bố nào đó, bộ An ninh đành phải việc nghĩa chẳng từ nhận nhiệm vụ này.
Sau khi nhận nhiệm vụ lại chẳng ai muốn đi, ai muốn đến cái nơi mà mạng người như cỏ rác này chứ, cuối cùng áp dụng cách bỏ phiếu.
Kết quả bỏ phiếu là tổ đặc án đi, vì chỉ có tổ đặc án không đi họp, lúc đó bọn họ đang nghỉ phép.
Sau đó Ngụy Thanh dè dặt đi thông báo cho Trình Cẩm còn đang nghỉ ngơi, anh ta thấy rất may là không phải nói trước mặt Trình Cẩm, anh ta gọi điện thoại, cấp tốc nói rõ tình huống, “… Cho nên các cậu phải tới thành phố Mộc Luân.”
“Được.” Giọng nói khàn khàn của Trình Cẩm truyền ra từ điện thoại di động, điện thoại bị cúp.
Trình Cẩm đang cùng Dương Tư Mịch làm vận động có lợi cho sự khỏe mạnh của thể xác và tinh thần, nhận điện thoại nghe bên kia hình như không phải chuyện cực kỳ khẩn cấp nên cúp máy luôn, còn đối phương nói gì thì anh căn bản không nghe thấy.
Ngụy Thanh thở phào, thật đơn giản.
Một tiếng sau, Trình Cẩm khoác áo choàng tắm, ngồi trên ghế sofa gọi điện lại.
“…” Vào thời khắc này Ngụy Thanh sinh ra oán niệm chưa bao giờ có với Trình Cẩm, nhưng hết cách rồi, anh ta thuật lại nhiệm vụ lần nữa.
“Bạo loạn? Chính quyền nơi đó nhờ giúp đỡ? Không có đúng không. Vậy ai muốn phát triển tinh thần anh em thân thiết? Bảo chúng tôi đi, lấy danh nghĩa gì đi?” Trình Cẩm cảm thấy việc này quá khó hiểu, Dương Tư Mịch ra khỏi phòng, dựa đầu lên vai Trình Cẩm.
Ngụy Thanh mở tài liệu trên tay, “Sự kiện ác chiến bắt đầu từ việc tên côn đồ Kính Tử không biết sao lại chết, các cậu đi điều tra nguyên nhân tử vong của người này đi.”
Dương Tư Mịch nghe Ngụy Thanh nói xong thì ngẩng đầu lên, Trình Cẩm dùng ánh mắt thắc mắc nhìn hắn, Dương Tư Mịch không lên tiếng. Trình Cẩm nói với Ngụy Thanh, “Lần này các anh nợ tôi. Ngoài ra, đến khu nguy hiểm cao kiểu đó chắc chắn phải chuẩn bị thật đầy đủ, ngày mai gặp mặt nói chuyện.” Anh cúp điện thoại, nâng mặt Dương Tư Mịch, “Tư Mịch?”
Dương Tư Mịch nói, “Kính Tử thành phố Mộc Luân, nếu người chết này là người em biết, tình huống có thể thật sự không tốt lắm.”
Trình Cẩm cười nói, “Em đến thành phố Mộc Luân rồi?”
Dương Tư Mịch nói, “Ừ, rất lâu trước. Đến đó chấp hành nhiệm vụ, Kính Tử đã giúp em, hắn nói mình là địa đầu xà Mộc Luân.”
Trình Cẩm gật đầu, “Hắn hẳn không phải nhân vật nhỏ, nếu không cũng sẽ không vì hắn chết mà khiến mấy bang phái ác chiến. Nhưng nó đúng là thành phố đặc sắc, những vấn đề bạo lực này không thể giải quyết à?”
“Quý trọng mạng sống, cách xa Mộc Luân.” Dương Tư Mịch tới gần vừa hôn Trình Cẩm vừa lúng búng nói, “Trừ khi có động đất chôn vùi thành phố Mộc Luân, rồi xây dựng một thành phố mới, nếu không anh đừng mơ nhìn thấy một thành phố Mộc Luân hài hòa.”
Trình Cẩm cười nói, “Không sao cả, nó có quy tắc của nó.” Khôn sống mống chết, thành phố Mộc Luân trở thành như bây giờ tất nhiên là vì tình hình thế này mới có thể làm nó tồn tại.
Ngày hôm sau, Ngụy Thanh dẫn tổ Trình Cẩm đến phòng trang thiết bị, áo chống đạn loại mỏng, thiết bị truy dấu không thể kiểm tra ra, đồng hồ có thể dùng để trò chuyện…
Tiểu An hứng thú bừng bừng nói, “Có trang bị 007 không, cho bọn em bộ đó!”
“…” Ngụy Thanh nói, “Cục Khoa học Công nghệ có thể có đồ tương tự, chỗ chúng ta không có.”
“À…”
Ngụy Thanh đen mặt nhìn mấy người này ghét bỏ lật trái nhìn phải. Chờ họ chọn xong, anh ta vội vàng vào sổ để họ nhanh nhanh rời đi, bằng không nhân viên nghiên cứu sẽ sụp đổ mất.
///
Máy bay hạ cánh, cảm giác choáng váng mất trọng lượng qua đi, mọi người xách hành lý xuống máy bay.
Cục Công an thành phố Mộc Luân cho người tới đón họ, là một tài xế lái minibus tới.
Bộ Hoan nói, “Bác tài, xe này của anh sắp tới hạn rồi nhỉ?” Nếu không sao có thể nát đến vậy.
Tài xế nói, “Bảo đảm không có vấn đề. Chỗ chúng tôi nghèo nàn, mọi người khoan dung nhé.”
Tiểu An ngắm cảnh ngoài cửa sổ xe, xe thể thao sang trọng chỗ nào cũng có, “Chênh lệch giàu nghèo quả thật rất lớn.”
Bộ Hoan cười hì hì nói, “Chúng tôi cũng đâu có đến tra tài vụ của các anh, than nghèo với chúng tôi vô dụng thôi.”
Trình Cẩm nói, “Không sao, xảy ra tai nạn xe cộ cũng không cần gấp, sáng nay Ngụy Thanh đặc biệt nói với tôi đã mua bảo hiểm đầy đủ cho chúng ta rồi.”
“… Cái miệng quạ đen này, anh ta chết chắc!”
Lái xe nhìn đám người thong dong tự tại trong kính chiếu hậu, bỗng nhiên xoay tay lái, rẽ gấp.
… Tiểu An không ngồi vững, Du Đạc giữ chặt cô bằng không đã ngã sấp xuống.
Bộ Hoan cười nhìn Diệp Lai, “Chà, còn tưởng em muốn ôm ấp yêu thương chứ.”
Diệp Lai liếc mắt, không nhanh không chậm nói, “Em cũng tưởng vậy.”
Hàn Bân ngồi ngay sau lưng tài xế rút súng ra, mở chốt an toàn, đè lên đầu tài xế, “Lo lái xe đi, được không?”
“…” Lái xe lại chẳng sợ hãi cho lắm.
Đôi bên bình an vô sự đến cục Công an.
Cục trưởng thành phố Mộc Luân Ngũ Nghiêu Thiên lần đầu tiên nhìn thấy tài xế của mình đi đón người, sau đó bị người ta dùng súng chĩa vào đầu bước xuống xe.
Trình Cẩm cười nói, “Vị đồng nghiệp này của anh thích đùa dai, đồng nghiệp của tôi cũng thế, lớn tuổi còn chưa hết tính trẻ con, không dễ dàng mà.” Anh liếc mắt ra hiệu cho Hàn Bân, Hàn Bân thu súng về lui sang một bên.
Ngũ Nghiêu Thiên hơn bốn mươi tuổi, tóc xám cắt ngắn, đôi mắt sắc bén hung ác như lang khuyển, hắn quan sát Trình Cẩm và Dương Tư Mịch bên cạnh anh, mấy người này chút thiệt thòi cũng không chịu nhận, lẽ nào không biết cường long không ép được địa đầu xà sao? “Trình Cẩm, không nghĩ tới cậu còn trẻ như thế.” Nên là nghé con mới đẻ không sợ cọp.
Trình Cẩm cười không nói.
Ngũ Nghiêu Thiên quay người đi trước, “Đi thôi, vào văn phòng nói chuyện.”