Chương 57

Súng, dao và điện thoại trên người Bộ Hoan đều bị lấy đi, tay hắn bị dây thừng trói lại, trói rất chặt rất đau, hắn không nói tiếng nào mặc cho người ta siết dây thừng vào thịt mình. Buộc dây thừng là một người trẻ tóc vàng hơn hai mươi tuổi, gã trói chắc rồi không kiên nhẫn đẩy Bộ Hoan, Bộ Hoan đứng rất vững, không nhúc nhích.

Tóc vàng bị chọc giận, giơ chân hung hăng đạp Bộ Hoan nhưng chân hắn không bị trói nên dễ dàng tránh được, tóc vàng suýt nữa ngã sấp mặt vì xông tới quá mạnh, những người khác ban đầu muốn xem trò hay giờ lại thấy rất đáng gờm, bọn họ đi tới vây quanh Bộ Hoan, chuẩn bị quần ẩu…

Đới Duy hết sức khinh thường cười khẩy.

Gã đàn ông vạm vỡ áo đen ngắn tay nhìn cô ta một lát rồi nói với những người khác, “Được rồi, giờ không phải lúc làm chuyện này.” Đám đàn ông căm giận dừng lại.

Một tên đầu trọc nói, “Cái này không được, cái kia cũng không được! Lão Kim, nói đến cùng mày muốn thế nào?”

Gã vạm vỡ nói, “Bọn mày quá lỗ mãng. Tao đã nói những việc này tự chúng ta ra tay không thích hợp, bọn mày lại không nghe, bây giờ sợ là tổ đặc án đã tra tới chúng ta rồi.”

Đầu trọc không tin, “Sao có thể? Tao không tin bọn nó tra được bọn tao. Bọn tao không phải trở về bình an còn làm bị thương một thằng hả! Còn thằng nhãi bị bắt, dù sao nó cũng chưa thấy bộ dạng chúng ta, có gì quan trọng?” Gã nhìn Đới Duy, “Mày nói muốn để sát thủ nghe nói rất lợi hại này làm việc này bọn tao có phản đối đâu, nhưng mà đến giờ cô ta cái gì cũng không làm xong!”

Đới Duy nói, “Đồ tôi muốn các anh chuẩn bị các anh chuẩn bị xong rồi?”

Lão Kim cầm một tấm bản đồ tới, “Đúng, chúng tôi đã chôn thuốc nổ ở chỗ này.” Hắn lại mở nắp một cái hòm lớn bên cạnh mình, bên trong cũng là thuốc nổ, “Đây cũng là chuẩn bị theo ý cô.”

Đới Duy gật đầu nói, “Rất tốt.”

Bộ Hoan rốt cuộc không nhịn được lên tiếng, “Các người muốn làm gì?!”

Gò má Đới Duy hướng về phía Bộ Hoan, lấy điện thoại của hắn từ tay lão Kim, sau đó tắt thiết bị quấy nhiễu tín hiệu điện thoại trên người, “Chúng tôi muốn anh gọi điện thoại cho tổ đặc án, bảo họ tới đây.”

Thuốc nổ? Sau đó bảo hắn gọi đám Trình Cẩm tới? Bộ Hoan nói, “Không thể!”

Hai mắt đầu trọc tỏa sáng, “Một mẻ hốt gọn? Ý kiến này hay, bọn tao gọi điện cũng giống nhau vậy, dù sao bây giờ có con tin trong tay mà.”

Bộ Hoan nói, “Họ sẽ không mắc lừa.”

Đới Duy nói, “Tôi không thấy vậy. Nghe nói giờ họ đang tìm anh khắp nơi.”

Lão Kim nhận được điện thoại, sau khi cúp máy gã cười nói, “Tổ đặc án đã tới.”

Đới Duy có chút tìm tòi nghiên cứu nói, “Tin tức đáng tin? Tổ đặc án tới thật trùng hợp, nếu bọn họ tới vì có người bán các anh thì sao? Tôi không muốn chết cùng các anh.” Cô ta cúi đầu nghĩ ngợi, “Quên đi, tôi vẫn là rời đi thôi, tôi không tin các anh.” Lời của Đới Duy vừa thốt ra, bầu không khí lập tức thay đổi, mọi người nắm chặt vũ khí trên tay, Bộ Hoan cũng nhíu mày, không biết tiếp theo tình thế sẽ phát triển như thế nào…

Lão Kim trầm mặt nhìn Đới Duy một lát, cuối cùng nói, “Yên tâm, tin tức đáng tin, tổ đặc án hỏi Hướng Tường Kính chúng tôi ở đâu, Hướng Tường Kính biết chúng tôi ở đây nên nói cho họ, hắn muốn mượn tay tổ đặc án diệt trừ chúng tôi nhưng hắn không biết chúng tôi có dự định khác, lần này cũng không thể như mong muốn của hắn.” Gã thầm nghĩ bây giờ không thể trở mặt với Đới Duy, gã đang muốn sau khi diệt trừ tổ đặc án sẽ mượn tay Đới Duy diệt trừ Hướng Tường Kính đấy.

Đới Duy khẽ gật đầu, cô ta không nhắc lại chuyện muốn đi nữa, nói, “Vậy tổ đặc án bao lâu nữa sẽ tới?”

“Tới ngay, cách đường số 13 không còn xa.”



“Vậy rất tốt.” Đới Duy bước đến cạnh Bộ Hoan, bắt lấy cánh tay hắn, Bộ Hoan né một chút nhưng không tránh được, muốn dùng sức thoát ra cũng không được. Đới Duy chỉ vào một gian phòng, nói, “Đây là phòng trống à? Trước tiên nhốt hắn lại, miễn cho lát nữa hắn thừa cơ quấy rối.”

Lão Kim gật đầu, “Đúng. Như vậy ổn thỏa hơn.”

Bộ Hoan không muốn phối hợp, vì hắn phản kháng quá quyết liệt Đới Duy dứt khoát lôi hắn đi, đám đầu trọc đều ôm cánh tay xem kịch, không ngờ cô gái này sức lực lớn như thế.

Bộ Hoan chưa bao giờ chật vật thế này, tức đỏ mặt, Đới Duy cưỡng chế kéo hắn vào phòng, sau đó đẩy hắn lên tường, áp sát tới, sờ mặt hắn, “Tôi phát hiện anh thật đáng yêu.” Bộ Hoan quên cả giãy dụa, sau phút chốc Đới Duy buông hắn ra, nghiêng người đi ra ngoài, cửa sắt nặng nề bị đóng lại, chốt cửa bị quấn xích sắt thô to, Bộ Hoan tức giận ngửa đầu, hung hăng đυ.ng sau gáy vào tường.

Người bên ngoài cười ha hả, có tên đang nói mấy câu thô tục, còn huýt sáo, hiếm khi thấy phụ nữ trêu ghẹo đàn ông, thật mịa nó thú vị, “Ha ha… Không phải cô dùng mỹ nhân kế lừa hắn tới đây đấy chứ?”

Lão Kim sợ bọn họ chọc giận Đới Duy, nói, “Được rồi, im lặng đi, bọn chúng sắp tới rồi.”

Một lát sau quả nhiên đám Trình Cẩm xuất hiện trong video giám sát, sau đó hình ảnh biến đen vì camera bị đập vỡ, lão Kim mắng một tiếng xem camera tiếp theo, qua không lâu, thoạt nhìn Trình Cẩm đang nói gì đó, sau đó một nhóm người chợt rút lui.

“Bọn chúng phát hiện bất thường?! Sao không tiếp tục đi tới? Đi đi! Đi tới trước một chút là đến chỗ chúng ta chôn thuốc nổ rồi!…”

Đới Duy nói, “Tôi đi dẫn bọn họ tới.” Cô ta nói xong thì nghiêng người ra cửa lớn.

“Được, cô đi đi!”

Đám lão Kim sốt sắng nhìn video, rất nhanh liền thấy nhóm Trình Cẩm đi tiếp, sau đó đi vào chỗ bọn họ mai phục, cả đám khẩn trương nín thở, ngón cái tay phải lão Kim ấn xuống nút dẫn nổ màu đỏ… Không nổ… Tại sao! Lão Kim dùng sức ấn nút… Sau đó gã bay lên, ở trên không trung gã nhìn thấy cái hòm lớn trên mặt đất nổ tung mang theo năng lượng cực lớn từ ánh lửa đỏ và khói mù xám trắng, người và đồ vật trong phòng đều bay lên đồng thời vỡ tan, chính gã cũng thế…

Bộ Hoan ở trong phòng nhỏ đang tìm kiếm lối thoát, sau đó bị tiếng vang thật lớn và rung động mãnh liệt chấn ngã ra đất, hắn lập tức nhìn về phía cửa, từ khe cửa sắt biến dạng nhìn thấy ánh lửa bên ngoài, hắn ngây ra hai giây mới tỉnh táo lại, lệ rơi đầy mặt bổ nhào qua muốn mở cửa sắt…

Trong bệnh viện, Diệp Lai đang gọt trái cây, lớp vỏ được gọt ra vừa mỏng vừa dài, chất thành một đống nhỏ trên bàn, Tiểu An ngồi bên cạnh gắng sức ăn.

“Nè, trái cây này là mấy đứa mua cho anh nhỉ, sao đều là tự mấy đứa ăn thế?”

Diệp Lai nguýt Bộ Hoan trên giường bệnh, “Tự mình làm đi! Nhưng mà tay anh bọc thành thế này có thể làm được à? Anh lại đem tay mình thả lên miếng sắt nung đỏ nữa đi. Nếu không phải bọn em tới nhanh, tay anh chắc muốn phế rồi ha?…”

Bộ Hoan vẻ mặt đau khổ nghe đám Diệp Lai trách mắng, hắn chỉ nhất thời xúc động thôi mà, chẳng phải do hắn tưởng bọn họ đều ở bên ngoài à…

Du Đạc đi vào, Bộ Hoan vội nói, “Du Đạc, anh đói chết rồi, hai cô nàng này chỉ lo ăn phần mình, ngược đãi bệnh nhân.”

Du Đạc cười nói, “Anh thì tính là bệnh nhân gì, nhân tiện bị phỏng thôi. Nằm viện đúng là lãng phí tài nguyên…”

Bộ Hoan đành phải mang vẻ mặt đau khổ nghe thêm một bài càm ràm.

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi vào, cầm theo đồ ăn, đặc biệt đóng gói từ nhà hàng.

Tiểu An nhảy dựng lên nói, “Quào, em đã sớm muốn gọi mọi người đến nhà hàng này ăn, ăn ngon lắm đó! Lão đại, anh tốt quá!”

Trình Cẩm để đồ ăn xuống, nhìn Bộ Hoan, “Thế nào rồi?”



Bộ Hoan cười nói, “Không sao.”

Trình Cẩm nói, “Cô cậu đừng chỉ lo ăn phần mình mà để thương binh đói bụng.”

Đám Diệp Lai vội nói, “Lão đại yên tâm, bọn em sẽ cho ảnh ăn!”

Trình Cẩm cười, kéo Dương Tư Mịch sang phòng bên cạnh thăm Tần Việt.

Bộ Hoan nói, “Trình Cẩm làm sao vậy, hình như tâm trạng không tốt?”

Tiểu An vẻ mặt đau khổ nói, “Giờ anh ấy không để ý tới bọn em, tối hôm qua sau khi đưa anh vào bệnh viện anh ấy liền bắt đầu chiến tranh lạnh đơn phương, vừa rồi anh ấy nói bọn em đừng để anh chết đói là câu nói đầu tiên từ tối qua đến giờ.”

Tối hôm qua đám Diệp Lai không chịu đi, sau đó thật sự xảy ra vụ nổ, tuy không ở gần nhưng họ cũng bị ảnh hưởng, đều bị chấn động đến té ngã xuống đất, Trình Cẩm lúc đó sửng sốt rồi lập tức phóng về phía xảy ra vụ nổ, cửa bị khóa, Dương Tư Mịch cạy cửa ra, bên trong khắp nơi bừa bộn, trên đất đầy những mảnh tay chân cụt, sau nữa họ nghe thấy trong một gian phòng nhỏ có động tĩnh, vội đi tới, qua khe cửa thấy được Bộ Hoan, mọi người thở phào nhẹ nhõm, gần như vui phát khóc…

Bộ Hoan nghi hoặc, “Rốt cuộc cậu ấy tức cái gì?” Rõ ràng là kết cục hoàn mỹ mà, đương nhiên, ngoại trừ hi sinh nhỏ xíu của mình.

Diệp Lai học giọng điệu của Trình Cẩm, “Lần sau cô cậu lại không nghe mệnh lệnh của anh thì trước tiên viết xong đơn đổi nơi công tác đi!”

Bộ Hoan cười nói, “À, là phải nghe mệnh lệnh của cậu ấy! Đến đút anh ăn đã.”

Tiểu An đang cố gắng ăn đồ ăn Trình Cẩm mang tới, “Bỏ đói anh thì sao, anh còn muốn đi mách!…”

Bộ Hoan khóc không ra nước mắt, “Không dẫn theo mấy đứa thôi mà…”

Bọn họ vừa cười đùa vừa ăn, cũng không ngược đãi Bộ Hoan thật.

Đợi mọi người ăn uống no nê, Bộ Hoan hỏi, “Đới Duy thì sao?” Hắn vẫn muốn nghe họ thảo luận về Đới Duy nhưng mà không ai nói tới, hắn không nhịn được hỏi.

Du Đạc đưa tay, “Nào, anh thắng.”

Tiểu An và Diệp Lai nói, “Không mang tiền, nợ trước.”

Du Đạc, “…”

“Dám lấy anh ra cá cược? Du Đạc, nhớ chia một nửa cho anh.” Bộ Hoan cười nói, “Mấy đứa cược gì anh?”

“Cược khi nào anh hỏi về Đới Duy.” Du Đạc nói, “Đới Duy chắc là đi rồi. Dù sao không thấy thi thể của cô ta, cụ thể thế nào bọn em không biết, lão đại giờ cũng không để ý bọn em, hay là anh đi hỏi anh ấy rồi về nói kết quả cho bọn em nghe?”

Bộ Hoan, “…”

Trình Cẩm ở ngay ngoài cửa, anh cười lắc đầu, kéo Dương Tư Mịch rời đi.