Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi Trình Cẩm phân công xong, Điền Thuật dẫn người cùng Diệp Lai, Du Đạc đến khách sạn; những người còn lại đến nhà vợ chưa cưới của Diệp Cánh Chính cùng Đỗ Minh Thản.

Vợ chưa cưới của Diệp Cánh Chính tên La Bối, không phải người trấn Kim Phong, bình thường không sống ở đây mà mỗi tháng sẽ đến thăm Diệp Cánh Chính, tháng này cô cũng tới, vừa được mấy ngày. Tối qua Diệp Cánh Chính đi ăn cùng mọi người, sau khi về nhà thì độc phát đột ngột chết lúc rạng sáng khiến cô bị sốc nặng.

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch theo Đỗ Minh Thản đi vào nhà La Bối, Bộ Hoan và Thư Ngọ ở lại trong xe, Tiểu An đi xem xét camera chung cư nhưng tiếc rằng mấy cái camera chỉ là đồ trang trí, đã hỏng từ lâu.

Mắt La Bối vẫn còn sưng, chắc đã khóc rất lâu, cô kể lại chuyện đã xảy ra cho nhóm Trình Cẩm nghe – Diệp Cánh Chính hôm qua đến khuya mới về, lúc rạng sáng bắt đầu không thoải mái, đưa tới bệnh viện thì không cứu được nữa.

Dương Tư Mịch không hiểu, “Cô rất đau lòng thật ư, tại sao?”

La Bối ngẩn ra, mắt đỏ lên lại khóc, nói đứt quãng, “Mấy ngày trước tôi cãi nhau với anh ấy nên bữa cơm hôm qua không đi cùng, không nghĩ tới anh ấy xảy ra chuyện…”

Ra khỏi nhà La Bối, Trình Cẩm hỏi Đỗ Minh Thản, “Diệp Cánh Chính được đưa đến bệnh viện Nhân Dân? Nếu tiện thì bây giờ chúng ta đến bệnh viện một chuyến?”

Đỗ Minh Thản liền nói không thành vấn đề, mọi người lại lên xe đi đến bệnh viện Nhân Dân.

Trình Cẩm hỏi Dương Tư Mịch, “Tư Mịch, La Bối có vấn đề gì?”

Dương Tư Mịch cau mày nói, “Cô ta không phải là quá đau lòng, còn có chút cảm xúc tức giận hối hận.” Hắn không cách nào lĩnh hội người bình thường bị kích phát những cảm xúc này như thế nào nhưng nó không ảnh hưởng đến chuyện hắn là nhà tâm lý học giỏi sát ngôn quan sắc, có lẽ vì hắn có thiên phú về mặt này cũng có lẽ vì con người thường tò mò hơn về những thứ mình không hiểu, gộp lại khiến hắn càng có hứng thú học hỏi.

Sát ngôn quan sắc: đoán ý qua lời nói và sắc mặt

Trình Cẩm cũng nhíu mày.

Sau khi đến bệnh viện, Đỗ Minh Thản dẫn nhóm Trình Cẩm tới khu nằm viện đồng thời nói, “Mấy người trưởng trấn nằm ở phòng bệnh trên lầu ba.”

Trình Cẩm nhìn hắn, “… Xin lỗi, tạm thời không gặp trưởng trấn của các anh. Tôi muốn đi tìm bác sĩ phụ trách chữa trị cho Diệp Cánh Chính.”

Đỗ Minh Thản đỏ mặt, vội dẫn họ đến khu cấp cứu.

Bác sĩ Hà khu cấp cứu là bác sĩ tiến hành cứu trị cho Diệp Cánh Chính khi hắn được đưa vào viện, nhưng hắn nói với nhóm Trình Cẩm lúc Diệp Cánh Chính được đưa tới đã chết rồi.

“Bác sĩ Hà, là xe cấp cứu của bệnh viện đi đón người sao?”

Bác sĩ Hà xác nhận, “Đúng, chúng tôi đi đón nhưng lúc đó anh ta đã chết.”

Trình Cẩm hỏi, “Các anh khiêng anh ta từ trong phòng ra?” Lúc ở nhà La Bối Trình Cẩm đã thấy cả căn nhà được trải thảm, người ngộ độc hẳn sẽ phải nôn ói nhưng anh cho rằng nhà La Bối không có dấu hiệu lau chùi hơn nữa thoạt nhìn không phải vừa mới thay thảm.



Bác sĩ Hà hơi kinh ngạc, “Không, lúc đó anh Diệp ở trong xe của mình, cô La gọi 120, cô ấy nói chúng tôi còn không tới thì sẽ đưa anh Diệp đi viện.”

Dương Tư Mịch hỏi, “Lúc các anh khiêng Diệp Cánh Chính xuống xe, anh ta ngồi chỗ nào?”

Bác sĩ Hà nói, “Ghế lái, lúc đó tôi còn thấy kỳ lạ.” Nếu La Bối muốn đưa Diệp Cánh Chính tới bệnh viện, hắn phải ngồi ở ghế phụ lái hoặc ghế sau mới đúng.

Trình Cẩm nói Đỗ Minh Thản giúp điều tra xe Đỗ Cánh Chính, anh và những người khác về nhà khách. Ngoài mấy người bận ở ngoài, người còn lại đều ở trong phòng Trình Cẩm, kể cả Thư Ngọ.

Thư Ngọ uống nước đựng trong ly giấy, “Mọi người có thấy nước này có mùi lạ không? Nước ngầm ở nơi này đều bị ô nhiễm, dù đã lọc rồi đun sôi vẫn không loại bỏ được hương vị đắng chát này.”

“Không phải nói người ở đây đều mua nước uống à? Xem ra bị phóng đại rồi.” Bộ Hoan còn nói, “Đâu chỉ nước uống, bầu trời bụi mịt mù, cây cối trọc đến nơi rồi, nước sông không sạch sẽ chút nào, không khí thì không trong lành…”

Tiểu An chớp chớp mắt, “Đều do ô nhiễm?”

Thư Ngọ nói, “Nhà máy hóa chất gây ô nhiễm rất nghiêm trọng, nhưng mỗi lần người trên thành phố xuống kiểm tra đều nói khí thải nước thải nhà máy thải ra đạt tiêu chuẩn, không làm hại con người, sao có thể? Người có mắt đều thấy môi trường trấn Kim Phong ngày càng tệ, người mắc đủ loại bệnh cũng tăng lên không ít…”

Trình Cẩm nói, “Anh cho rằng sự kiện ngộ độc này liên quan đến việc ô nhiễm?”

Con ngươi mắt Thư Ngọ hơi co lại, hắn hi vọng người bên trên phái tới có thể giải quyết chuyện nhà máy hóa chất gây ô nhiễm nhưng không ngờ bọn họ chỉ quan tâm đến vụ án ngộ độc. “Chắc không liên quan lắm. Nhưng chỉ số kim loại nặng trong cơ thể người dân trấn Kim Phong vượt mức bình thường cũng vì uống nước và ăn đồ ăn ở đây lâu dài.”

Trình Cẩm rất quan tâm sự kiện ngộ độc, lại hỏi Thư Ngọ, “Nghe nói người ngộ độc rất có thể vì ăn chế phẩm thịt do một nhà xưởng chế biến làm ra?”

Thư Ngọ nói, “Có ý kiến như thế.”

Trình Cẩm suy nghĩ rồi hỏi hắn, “Có tiện dẫn chúng tôi đi thăm nhà xưởng này không?”

Thư Ngọ kinh ngạc, “Sau khi xảy ra chuyện ngộ độc, nhà xưởng này đã ngừng kinh doanh rồi, mà dù không ngừng thì bây giờ cũng là buổi tối, chắc chắn không có người.”

Không có người càng tốt, Trình Cẩm thuyết phục Thư Ngọ dẫn họ đi xem một chút, sau đó bảo Dương Tư Mịch và Tiểu An ở lại nhà khách, Dương Tư Mịch không muốn, Trình Cẩm đè bả vai hắn, nhìn vào mắt hắn, “Ở chỗ này nghỉ ngơi một lúc được không? Tôi sẽ về nhanh thôi.”

Dương Tư Mịch hiếm khi thấy Trình Cẩm cương quyết với mình, thái độ Trình Cẩm đối với hắn gần như là dung túng, Dương Tư Mịch hơi do dự có muốn nghe lời Trình Cẩm không nhưng Trình Cẩm đã quay đầu nói với Tiểu An, “Tiểu An, tâm sự với thầy Dương của em đi.” Sau đó lại quay đầu khẽ vuốt mái tóc hơi xoăn của Dương Tư Mịch, “Tư Mịch, tôi sẽ về nhanh mà. Nhé?” Dương Tư Mịch không tự chủ gật đầu, Trình Cẩm cười, thả tay rồi cùng Bộ Hoan và Thư Ngọ ra ngoài.

Tiểu An thấy Dương Tư Mịch nhíu mày sau khi ba người kia đi liền hỏi hắn, “Thầy Dương, anh sao vậy, tâm trạng không tốt ạ?” Tiểu An cũng coi như là học Tâm lý học, chỗ nào không hiểu sẽ đi hỏi Dương Tư Mịch, trong tổ đặc án ngoài Trình Cẩm, người tiếp xúc với Dương Tư Mịch nhiều nhất chính là cô, không nghĩ là thân thể Dương Tư Mịch không thoải mái như người khác, cô cảm thấy tinh thần Dương Tư Mịch không tốt lắm.

Dương Tư Mịch lắc đầu, “Tôi sẽ giải quyết.”

Hắn biết vấn đề của mình, nói đơn giản hắn thật ra là cuồng gϊếŧ người, không khống chế được du͙© vọиɠ muốn gϊếŧ người, chuyện hắn xử lý ở bộ An ninh đều là sự kiện đặc biệt cần diệt khẩu, mãi đến khi hắn gặp lại Trình Cẩm…

Dương Tư Mịch nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra tình cảnh Trình Cẩm mỉm cười cúi đầu hôn mắt hắn, tim hắn khẽ run, hắn luôn không chú ý hoặc nên nói là quên đi chuyện này nhưng giờ lại nhớ tới.



Cho đến nay người có ảnh hưởng với hắn chỉ có mỗi Trình Cẩm, hắn cảm thấy cảm giác lúc ở cùng Trình Cẩm rất đặc biệt, rõ ràng bên cạnh có thêm một người nhưng lại thấy rất tự tại, rõ ràng bị quản nhưng lại thấy rất tự do, hắn thậm chí còn nghĩ nếu ở bên Trình Cẩm lâu dài thì một số triệu chứng của hắn sẽ giảm bớt hoặc biến mất, nhưng sự thật không như vậy, thời gian dài hắn vẫn không khống chể nổi bản thân.

Bây giờ hắn đã đến giới hạn, hắn sợ sau khi tỉnh giấc sẽ phát hiện mình gϊếŧ Trình Cẩm trong lúc ngủ nên mấy ngày nay gần như không chợp mắt, việc này cũng khiến trạng thái tinh thần hắn kém hơn, cứ tuần hoàn ác tính như thế, hắn không biết mình có thể kiên trì bao lâu, hắn nghĩ có lẽ hắn không thể ở cùng Trình Cẩm nữa.

Bên kia, nhóm Trình Cẩm đã tới cổng nhà xưởng chế biến thịt. Phía trước nhà xưởng là cửa hàng mặt tiền sát đường, đằng sau là khu nhà nhỏ dùng để chế biến thịt và mấy gian phòng. Cửa lớn được khóa lại, Trình Cẩm nhìn hai bên thấy không có người liền nháy mắt với Bộ Hoan, Bộ Hoan lấy công cụ ra hý hoáy với ổ khóa, mở cửa, ra hiệu đi vào được rồi.

“…” Thư Ngọ nhìn Bộ Hoan và Trình Cẩm không chút do dự bước qua cửa lớn, cũng theo vào.

Bọn họ đi vào khu nhà nhỏ phía sau, trong sân ngoài trời đặt một cái bàn dài, mặt bàn tích một tầng vết bẩn rất dày, vừa tanh vừa hôi, ruồi bay đầy sân; đi vào gian phòng cạnh khu nhà, bật đèn, trong phòng có mấy cái vạc lớn, ngửi mùi hẳn là nước chát dùng trong món kho, Bộ Hoan mở một cái vạc, trong vạc là nước đen đen, ruồi và côn trùng bay trên mặt nước, Bộ Hoan vội vàng ném cái nắp đi…

Bộ Hoan nói, “Thế này làm sao tôi ăn thịt được nữa…”

Thư Ngọ cũng nói, “Quá bẩn, khó trách ăn vào sẽ ngộ độc.”

Trình Cẩm không nói gì. Sau khi ra khỏi nhà xưởng, anh bảo Bộ Hoan đến cục Công an xem tiến trình của những người khác, anh và Thư Ngọ về nhà khách trước.

Bộ Hoan chờ Trình Cẩm và Thư Ngọ đi xa mới quay lại nhà xưởng lấy nước chát và hàng mẫu chế phẩm thịt, cạo chút vết bẩn bám trên bàn rồi mang đến cục Công an cho Hàn Bân xét nghiệm.

Sau khi về nhà khách, Trình Cẩm để Thư Ngọ đi nghỉ, cũng nói Tiểu An đi nghỉ ngơi.

Dương Tư Mịch đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, Trình Cẩm cười nói, “Tôi đã nói về nhanh mà.” Anh đi qua ngồi xuống một cái ghế khác, “Tư Mịch, không sao chứ?”

Dương Tư Mịch nhắm mắt lắc đầu, Trình Cẩm đưa tay chạm vào lông mi hắn, mí mắt Dương Tư Mịch khẽ động mở mắt ra. Trình Cẩm thấy trong mắt hắn toàn tơ máu, “Có lẽ gần đây chúng ta bận quá, giải quyết xong vụ án này nên nghỉ ngơi một thời gian.”

Dương Tư Mịch không nói lời nào, Trình Cẩm nhẹ nhàng sờ mắt hắn, “Tư Mịch, rốt cuộc làm sao vậy, không thể nói à?”

Dương Tư Mịch đột nhiên không kiên nhẫn được nữa, hắn không tin Trình Cẩm không đoán được hắn bị làm sao, hắn nghiêng đầu tránh tay Trình Cẩm.

Trình Cẩm giật mình, xem ra kỹ xảo nói chuyện của anh vẫn còn kém nhưng từ đầu người có thể làm người khác nghĩ mình là bác sĩ tâm lý cũng là Dương Tư Mịch chứ không phải anh. Anh nghĩ, không thì dứt khoát nói thẳng đi, “Tư Mịch, có phải áp lực lớn quá không, đừng nghĩ nhiều, không sao đâu.”

“… Cái gì gọi là không sao?” Dương Tư Mịch nhìn hắn, “Tôi muốn gϊếŧ người cũng là không sao?”

Trình Cẩm cười nói, “Cậu lo lắng chuyện này? Đừng lo, tình huống này sẽ không xảy ra, cậu không tin chúng ta có thể đánh một trận thử xem, chưa chắc cậu đã thắng.”

Dương Tư Mịch nói, “Gϊếŧ người và đánh nhau khác nhau.” Tuy nói vậy nhưng hắn phát hiện bản thân đã thả lỏng hơn.

Trình Cẩm nói thì ung dung nhưng trong lòng còn lo lắng hơn Dương Tư Mịch, anh biết vấn đề tâm lý mãi mãi phiền toái hơn sinh lý nhiều, hơn rất nhiều.
« Chương TrướcChương Tiếp »