Thật ra hầu hết những người đứng xem đám Bộ Hoan chơi bài thị lực đều không quá tốt, bọn họ là xem trò vui, hoàn toàn không hiểu lề lối cụ thể.
Một người trẻ tuổi hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi cũng đứng xem, sau đó ánh mắt hắn chuyển sang Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đang dựa lên người anh đồng thời hỏi Trình Cẩm, “Bạn anh bị bệnh à?” Hắn vừa nói vừa dời bước đến chỗ Trình Cẩm.
Lúc người trẻ tuổi này lên tiếng Diệp Lai liền nhìn hắn, phát hiện lúc đi lại chân người này hơi khập khiễng, cô đứng lên nói, “Anh qua đây ngồi một lúc đi, tôi muốn đi phòng vệ sinh.”
Người đàn ông hơi kinh ngạc nhìn Diệp Lai nhưng không từ chối, cười nói cảm ơn rồi ngồi xuống, hắn chào hỏi với Trình Cẩm và những người khác, “Chào mọi người, tôi tên Thư Ngọ.”
Dương Tư Mịch mở to mắt nhìn Thư Ngọ qua sợi tóc rũ xuống, sau đó lại nhắm mắt.
Trình Cẩm mỉm cười nhìn Thư Ngọ, lên tiếng, “Chào anh.”
Thư Ngọ thấy bọn họ hình như không muốn nói chuyện với mình nên cũng yên tĩnh.
Sau khi Diệp Lai trở lại, Thư Ngọ lập tức đứng lên, Diệp Lai ngăn hắn, “Không sao, tôi chen với họ.” Cô đi đến bên cạnh Tiểu An, đẩy đẩy người, Tiểu An đứng lên, Diệp Lai ngồi xuống ghế của Tiểu An rồi nắm eo Tiểu An kéo cô ngồi lên đùi mình tiếp tục chơi bài.
Thư Ngọ nhìn những người này mà không nhịn được mỉm cười.
Đến huyện Kim Phong là sáu giờ tối, lúc này Hàn Bân thắng nhiều nhất trong bốn người, hôm nay số hắn may mắn lấy được mấy con bài đẹp, những người khác không cam lòng, hẹn trước trên đường về sẽ đấu tiếp.
Lúc xuống tàu Trình Cẩm nói với Thư Ngọ, “Không bằng anh đi cùng chúng tôi?” Thư Ngọ khẽ giật mình, gật đầu, đi phía sau họ. Trần Lập hơi kinh ngạc nhìn bọn họ nhưng không hỏi gì, hắn biết những người này trông thì dễ nói chuyện nhưng nếu hỏi quá nhiều, đột nhiên không ai trả lời, đến lúc đó tẻ nhạt cũng chỉ có mình hắn xấu hổ.
Ngoài nhà ga lại có rất nhiều người đón họ, Diệp Lai nói với Bộ Hoan, “Anh đoán sai, cục trưởng công an hình như không sao cả.”
Một người đàn ông bụng bia mặc cảnh phục dẫn một đám người đi tới chỗ họ.
Bộ Hoan nhìn đoàn cảnh sát này, số lượng vẫn rất nhiều, “Ừm, anh đoán sai.”
Người đàn ông bụng bia đi thẳng tới, hai tay duỗi ra nắm chặt tay Bộ Hoan đi đầu, “Lãnh đạo, chào ngài! Chào mừng ngài đến trấn Kim Phong làm khách!”
“…” Bộ Hoan vất vả lắm mới rút được tay phải của mình ra khỏi tay đối phương, “Thật ngại quá, anh nhận nhầm người rồi, người đứng đầu của chúng tôi cũng chính là lãnh đạo của anh là vị kia!” Bộ Hoan chỉ cho hắn nhìn về phía Trình Cẩm, Trần Lập cũng đứng một bên ra dấu tay.
Người đàn ông bụng bia vội đi về phía anh, Trình Cẩm tay trái xách túi hành lý, tay phải nắm cổ tay Dương Tư Mịch chưa tỉnh táo, không có tay cho hắn nắm nên hắn hơi lúng túng, Trình Cẩm gật đầu với hắn, “Xin chào, tôi là Trình Cẩm.”
Người đàn ông vội nói, “Chào ngài, chào ngài, tôi tên Đỗ Minh Thản, gọi tôi lão Đỗ là được.”
Sáng sớm hôm nay Đỗ Minh Thản nhận được thông báo phía trên phái tổ đặc án tới điều tra sự kiện ngộ độc xảy ra ở chỗ họ, chính quyền trấn phái Trần Lập vào thành phố đón người, hắn biết từ chỗ Trần Lập bọn họ sắp đến nơi liền tới nhà ga tiếp đón, hắn liếc thấy Bộ Hoan và Diệp Lai đi hàng đầu liền theo trực giác cho rằng Bộ Hoan là lãnh đạo, không ngờ lại nhận lầm, hắn túa mồ hôi trán cẩn thận quan sát phản ứng của Trình Cẩm.
Trình Cẩm cười nói, “Cục trưởng Đỗ, cảm ơn anh tới đón chúng tôi. Tình huống hiện tại là thế nào?”
Đỗ Minh Thản không ngờ Trình Cẩm sẽ hỏi tình tiết vụ án ngay, cố nén mong muốn lau mồ hôi trên trán, “Ban đầu chúng tôi có một người tình nghi nhưng hắn bỏ trốn rồi.”
“Ồ?” Trình Cẩm hơi kinh ngạc, trong tin tức anh nhận được tới giờ không hề nhắc tới người tình nghi, “Là ai?”
Đỗ Minh Thản nói, “Một người tên Thư Ngọ, hắn và Diệp Cánh Chính có mâu thuẫn, bọn họ từng đánh nhau một lần, Diệp Cánh Chính còn bị hắn đánh cho phải nằm viện rất lâu…” hắn vừa nói thao thao bất tuyệt vừa trừng người cảnh sát ở bên cạnh không ngừng nháy mắt ra hiệu với mình…
Mãi đến khi hắn dừng lại, Trình Cẩm nói, “Thư Ngọ? Người này?” Anh quay đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi chân bị thọt đi cùng Hàn Bân.
Đỗ Minh Thản há miệng to đến mức nhét vừa một quả trứng gà, người cảnh sát bên cạnh cúi thấp đầu, hắn vẫn luôn nhắc nhở cục trưởng nhà mình là Thư Ngọ cũng ở đây. tiếc rằng khả năng tiếp thu của cục trưởng không tốt.
Trần Lập cũng lắp bắp kinh hãi còn hơi hối hận, hắn đã nghe tới Thư Ngọ này nhưng chưa gặp người thật nên không nhận ra, ở trên tàu hắn có nghe thấy Thư Ngọ tự giới thiệu nhưng không nghĩ tới Thư Ngọ sẽ tự mình tìm đến tổ đặc án, còn tưởng chỉ là người rảnh rỗi nên không chú ý nhiều, quá bất cẩn, hắn đã có thể báo trước cho Đỗ Minh Thản.
Trình Cẩm đã chú ý tới Thư Ngọ từ lúc ở nhà ga thành phố, lúc đó Thư Ngọ hẳn vừa xuống tàu muốn ra khỏi nhà ga nhưng sau khi thấy Trần Lập và bọn họ lại cùng họ đi vào nhà ga, sau đó theo lên tàu, Trình Cẩm nhìn thấy hắn mua vé bổ sung trên tàu.
Sau đó Thư Ngọ lại đặc biệt đến bắt chuyện với họ, Thư Ngọ vừa tự giới thiệu xong Trình Cẩm liền nhớ ra anh đã thấy tên và giới thiệu tóm tắt của người này, trong tài liệu có một phần về những người có quan hệ tương đối gần với Diệp Cánh Chính được sắp xếp riêng gồm vợ sắp cưới, bạn bè và kẻ địch của hắn.
Thư Ngọ thuộc về kẻ địch, hắn là người theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường, hơn hai năm nay vẫn luôn cố gắng chứng minh nhà máy hóa chất có vấn đề ô nhiễm vô cùng nghiêm trọng, hắn học hóa học, sau khi tốt nghiệp đại học thì làm việc ở nhà máy hóa chất, sau khi biết nhà máy hóa chất tồn tại vấn đề ô nhiễm nghiêm trọng thì xảy ra xung đột với nhà máy, cuối cùng từ chức.
Lúc xuống tàu Trình Cẩm đề nghị Thư Ngọ đi cùng bọn họ, Thư Ngọ liền đoán được Trình Cẩm chắc đã biết thân phận mình nên không từ chối, nhưng thật ra dù hắn từ chối, Trình Cẩm cũng không để hắn rời đi.
Cục trưởng Đỗ Minh Thản không nhịn được lau mồ hôi, sau khi xảy ra sự kiện ngộ độc hắn mãi không tra được manh mối, liền nghĩ tới Thư Ngọ, liệt hắn thành người tình nghi, sắp xếp người theo dõi nhưng không có người, không cẩn thận vẫn để hắn chạy mất. Đỗ Minh Thản vốn đang nghĩ chạy càng tốt, càng có thể nói rõ hắn là nghi phạm nhưng không ngờ hắn lại quay về cùng tổ đặc án.
Trình Cẩm nói, “Chúng tôi gặp Thư Ngọ trên tàu nên gọi anh ta cùng trở về hỗ trợ điều tra. Anh ta tạm thời ở cùng chúng tôi, không sao chứ?”
“Không sao, không sao!” Đỗ Minh Thản vội nói, “Ngài cần gì cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp!” Bất kể trong lòng hắn nghĩ gì, bề ngoài nhất định phải hết sức phối hợp.
Trình Cẩm cười nói, “Phối hợp với nhau.”
Tổ đặc án được sắp xếp ở nhà khách của chính quyền trấn, căn nhà cũ hai tầng, phòng ở sạch sẽ gọn gàng, bài trí thoải mái dễ chịu, công chức đến trấn công tác đều trọ ở đây. Lần này thị trưởng đến cũng ở chỗ này nhưng sau khi bị ngộ độc đã được đưa về thành phố.
Trình Cẩm nói người của nhà khách sắp xếp cho họ phòng hai người ở, Bộ Hoan và Thư Ngọ một phòng, Tiểu An và Diệp Lai một phòng, Hàn Bân và Du Đạc một phòng, anh và Dương Tư Mịch một phòng.
Trần Lập mời họ đi ăn, Trình Cẩm từ chối, bảo Trần Lập cứ về làm việc của mình. Bây giờ nhóm trấn trưởng còn ở bệnh viện, Trần Lập đúng là có không ít việc, hắn liền tạm biệt nhóm người Trình Cẩm.
Tổ Trình Cẩm gọi đại mấy món ở nhà khách, thức ăn trấn Kim Phong mùi vị hơi lạ, mọi người ăn không quen nên chỉ ăn một chút.
Ăn cơm tối xong, tổ Trình Cẩm đến cục Công an, anh đã nói trước với Đỗ Minh Thản, tối nay tìm hiểu tình tiết vụ án trước.
Bên phía Đỗ Minh Thản, sau khi chia tay tổ đặc án hắn lập tức về cục Công an dạy dỗ cấp dưới, đại khái là toàn lực phối hợp với tổ đặc án, nói ít làm nhiều… Đỗ Minh Thản nói không ngừng, đội trưởng Điền Thuật cuối cùng không nhịn được nói, “Cục trưởng, người của tổ đặc án nói ăn cơm xong sẽ tới, chúng ta có nên ăn cơm trước không? Đêm nay chắc chắn phải tăng ca sao?”
Đỗ Minh Thản mất hứng trừng Điền Thuật xen ngang nhưng nghĩ cũng đúng, tổ đặc án nếu tới nhanh mà bọn họ còn chưa ăn tối thì cũng không tiện đi ăn, không lẽ phải nhịn đói một đêm? Hắn vội phất tay, “Nhanh, chúng ta cũng ăn cơm, tranh thủ thời gian!”
Mọi người trong cục Công an cũng không đoái hoài tới việc ra ngoài ăn, lỡ như lúc họ ra ngoài tổ đặc án lại tới thì sao thế là gọi giao hàng, còn đặc biệt dặn giao nhanh, nhất thời trong văn phòng toàn mùi thơm của thức ăn.
Tổ Trình Cẩm quả thực đến rất nhanh, khu trung tâm trấn không lớn, nhà khách cách cục Công an không xa, đi chưa tới mười phút đã đến, Trần Lập vốn còn muốn điều động xe cho họ nhưng Trình Cẩm nói không cần, xem như đi dạo.
Đi vào cục Công an, tổ Trình Cẩm đều ngửi thấy mùi thức ăn, Đỗ Minh Thản nhìn thấy người tới qua cửa sổ, vội bảo cấp dưới dọn dẹp dừng ăn, Trình Cẩm nói, “Có phải chúng tôi đến sớm quá, quấy rầy mọi người ăn cơm không?”
Đỗ Minh Thản vội lắc đầu, “Không có, chúng tôi chuẩn bị xong rồi.”
Trình Cẩm cười nói, “Được, chúng ta mở cuộc họp đơn giản trước, hiểu rõ tình huống vụ án, sau đó chưa ăn no lại ăn cơm tiếp.”
Đám người Đỗ Minh Thản không tin Trình Cẩm nói mở cuộc họp đơn giản là đơn giản thật, vì tất cả cuộc họp ngắn trong miệng lãnh đạo ít nhất cũng khoảng hai tiếng. Nhưng lần này bọn họ nghĩ sai rồi, Trình Cẩm đúng là nói rất nhanh, dăm ba câu tóm tắt tiến trình vụ án rồi hỏi bọn họ có muốn bổ sung gì không.
Những cấp dưới Đỗ Minh Thản mang theo dựa vào nguyên tắc nói ít làm nhiều lắc đầu, Trình Cẩm liền không hỏi nữa, lại qua quýt hỏi tiến độ hiện tại, kết quả chính là không có tiến độ vì chưa điều tra được gì.
Đỗ Minh Thản lại muốn lau mồ hôi, hắn muốn nói gì đó nhưng không cách nào nói được… đành trầm mặc. Hắn nghĩ tôi có thể nói vì biết bên trên phái người tới nên không dám tự tiện điều tra không? Nhưng rõ ràng cái cớ này không thể qua cửa được, tóm lại vẫn là đóng chặt miệng.
Trình Cẩm nói, “Vậy được rồi, bây giờ bắt đầu điều tra đi. Thi thể Diệp Cánh Chính vẫn chưa động tới chứ?”
Đỗ Minh Thản đã hỏi pháp y, “Vẫn chưa, còn ở trong kho lạnh.”
Trình Cẩm gật đầu bảo Hàn Bân đi giúp, thiết bị dùng để phân tích kiểm tra ở đây chắc chắn không đủ, Trình Cẩm đã nói trước với Hàn Bân nếu thiết bị ở đây không ổn thì trích mẫu đưa đến phân cục bộ An ninh gần nhất để kiểm nghiệm.
Trình Cẩm lại nói, “Khách sạn Kim Phong các anh đã hỏi rồi đúng không, nhưng bây giờ làm phiền anh cho người đưa tôi, Diệp Lai và Du Đạc đi hỏi lại. Còn nữa, Diệp Cánh Chính chết trong nhà vợ sắp cưới đúng không, anh đưa bọn tôi đến nhà vợ sắp cưới của anh ta xem một chút.”