Trình Cẩm hỏi, “Em nói dì quản lý đi tìm người?”
Hà Lỵ nức nở, “Đúng…”
Trình Cẩm đưa khăn giấy cho Hà Lỵ, chờ cảm xúc cô ổn định mới hỏi tiếp, “Sau khi dì quản lý đi em có chạm vào bạn ấy?”
Hà Lỵ nhìn thẳng Trình Cẩm, “Đúng. Nhưng bạn ấy đã không còn hô hấp.”
Trình Cẩm nói, “Lá gan của em rất lớn.”
Hà Lỵ cười khổ, “Lúc đó không nghĩ nhiều như thế, bây giờ ngay cả mắt cũng không dám nhắm, dáng vẻ bạn ấy máu me khắp người luôn hiện lên trước mắt em.”
Trình Cẩm nói, “Em nói em thích đọc tiểu thuyết, thích đọc thể loại nào?”
Hà Lỵ ngẩn ra, “Em đọc rất hỗn tạp, cái gì cũng đọc.”
Trình Cẩm cười cười, “Thấy trên giá sách của em có rất nhiều tiểu thuyết trinh thám, tội phạm.”
Hà Lỵ giật mí mắt, thản nhiên nói, “Đúng, thể loại này em cũng đọc khá nhiều.”
Trình Cẩm nói, “Em bình thường không trang điểm à?” Anh nhìn nữ sinh có trang điểm ở đối diện.
Hà Lỵ nói, “Đúng vậy, việc nay liên quan tới vụ án sao?”
Trình Cẩm thở dài, “Có, vì Tiểu An nói em trang điểm không đẹp lắm, Tiểu An chính là cô nhóc mặc váy ngắn, em cũng đọc truyện trinh thám trang điểm một nửa ngụy trang tự sát thành bị gϊếŧ giống em ấy? Đừng vội phủ nhận, cho em thời gian một phút, nghĩ rõ rồi trả lời.”
Hà Lỵ chớp mắt rất nhanh, cô vô thức xoắn ngón tay, cuối cùng mở miệng nói, “Đúng, là em, nhưng không phải em trang điểm cho bạn ấy mà là tẩy đi một nửa lớp trang điểm hoàn chỉnh, em hết sức cẩn thận nhưng vẫn không làm tốt đúng không?”
“…” Lúc này còn xoắn xuýt mình làm không đủ hoàn mỹ? Trình Cẩm xoa trán, anh cảm thấy Dương Tư Mịch càng có thể câu thông với cô bé này, “Tư Mịch, em nói với em ấy đi.”
Dương Tư Mịch dùng tay nâng cằm, “Em làm tốt lắm, khá là tự nhiên. Nhưng bây giờ em là người tình nghi.”
Hà Lỵ nói, “Sẽ không đâu, lúc bạn ấy chết em đang ở thư viện. Sao anh không hỏi tại sao em muốn làm thế?”
Dương Tư Mịch cười, “Tại sao em muốn làm thế? Em đây là quấy rối điều tra, có thể kiện em tội cản trở công vụ, em quá to gan, vốn không nên làm thế.”
Hà Lỵ cũng chống tay nâng cằm, “Tối đa cũng chỉ bị nhà trường đuổi học, chắc chưa tới mức trách nhiệm hình sự ha?”
Dương Tư Mịch nói, “Không chắc, em quá không tự lượng sức.”
Hà Lỵ thở dài, “Ừm, là em quá ngu, vừa rồi không nên thừa nhận, các anh lại chẳng có bằng chứng.” Cô xoay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt cô đơn, “Em chẳng qua là cảm thấy bạn ấy rất không đáng, bạn ấy sẽ không làm chuyện gì xấu, tại sao người chết lại là bạn ấy, bất kể bạn ấy có phải tự sát hay không cũng nên có người chịu trách nhiệm cho cái chết của bạn ấy.”
Dương Tư Mịch hơi thấy hứng thú, hỏi, “Em thích bạn ấy?”
“Hả?” Hà Lỵ hơi choáng, “Thích? Cũng được, con người bạn ấy rất tốt.”
Trình Cẩm thấy họ lạc đề liền kéo đề tài quay lại, “Trên thực tế em có mang chìa khóa, em mở cửa ra phát hiện Thượng Quan Chi đã chết, em liền lau đi một phần lớp trang điểm hoàn hảo của bạn ấy, sau đó em đi ra ngoài đóng cửa lại, gọi vào điện thoại của bạn ấy rồi xuống lầu tìm dì quản lý.”
Mắt Hà Lỵ tỏa sáng, “Anh thật lợi hại, cứ như anh nhìn thấy tận mắt vậy.”
Dương Tư Mịch tới gần đặt tay lên cánh tay Trình Cẩm, mặt cũng áp lên, “Đúng đấy, tôi cũng thấy anh ấy rất lợi hại.”
Hà Lỵ chớp mắt, hiểu rõ, “À, hóa ra anh thích anh này, thảo nào hỏi em có thích bạn ấy không.”
Trình Cẩm đau đầu, “Được rồi, tôi biết hai người rất hợp nhau, giờ quay lại chuyện chính, nói vụ án.”
Dương Tư Mịch đan tay mình vào tay Trình Cẩm, “Không hợp, có thể nói chuyện thôi.”
Hà Lỵ mở to mắt, “Kiểu thích này?” Cô sờ cánh tay mình, không nổi da gà, sau khi bị kí©h thí©ɧ cô cũng dời suy nghĩ lên chính sự, “Em không biết rõ việc riêng của Thượng Quan Chi, em không thích can thiệp vào đời sống cá nhân của người khác, bạn ấy cũng không chủ động kể với em, ngoài ra em học khác lớp bạn ấy, liên hệ cũng khác nhau nên chuyện của bạn ấy em biết không nhiều.”
Trình Cẩm hỏi, “Bạn ấy có bạn trai không?”
Hà Lỵ nói, “Chắc không có.”
Trình Cẩm nói, “Nhưng bạn ấy mang thai.”
Hà Lỵ chợt thẳng người, “Bạn ấy hẳn không có bạn trai, thời gian của bạn ấy đều dùng để học, em chưa thấy bạn ấy đi chung với ai, bạn ấy hay ăn cơm với em nhất, còn có đi thư viện, với lại bạn ấy cũng rất ít có điện thoại, nếu đang yêu đương, sao có thể không có điện thoại?! Chẳng lẽ là gặp phải kẻ xấu? Sau đó lại mang thai cho nên tự sát? Đồ ngốc! Dù không muốn báo án cũng không sao, đi phá thai không phải là xong sao, tại sao phải tự sát?” Cô nói nhanh một tràng dài, sau đó lại che mặt, khóc hu hu, “Là tên khốn nào làm, em muốn gϊếŧ hắn…”
Dương Tư Mịch gõ bàn, “Đừng nói muốn gϊếŧ người trước mặt cảnh sát.”
Hà Lỵ mạnh mẽ lau khô nước mắt, “Nói một chút cũng không được à?! Em sẽ không gϊếŧ hắn, làm hắn vĩnh viễn sống trong tù mới là tốt nhất!”
Trình Cẩm thở dài, “Được rồi, còn chuyện gì có thể nói cho tôi biết không?”
Hà Lỵ yên tĩnh lại suy nghĩ, “Nói đến bạn trai, tối hôm kia bạn ấy còn hỏi em thích kiểu con trai gì.”
“Sau đó thì sao?”
Hà Lỵ nhún vai, “Em nói đều không thích.” Cô lấy lại tinh thần nói, “Không phải nói em không thích con trai, chỉ là bây giờ không có hứng thú gì.” Cô liếc nhìn Dương Tư Mịch, “Đương nhiên, em cũng không có hứng thú với con gái.”
Trình Cẩm ho khan, “Được rồi. Em có thể đi, không được nói nội dung nói chuyện của chúng ta cho người khác.”
Hà Lỵ nói, “Em có thể về nhà?”
Trình Cẩm nói, “Không, em có thể về phòng ngủ hiện đang ở.” Anh viết số điện thoại di động của mình lên tấm card rồi đưa cho cô gái.
“À.” Hà Lỵ nhận tấm card, cúi đầu đi ra.
Trình Cẩm kéo Dương Tư Mịch, “Cô bé này thế nào?”
Dương Tư Mịch nói, “Không biết, dù sao bây giờ sẽ không phạm tội.”
Trình Cẩm nói, “Cũng đúng. Ngày cô bé này phạm tội chúng ta sẽ bắt lại.”
Triệu Kinh ở trong văn phòng bên cạnh, thấy Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi ra liền đi tới, Thượng Quan Tư Miễn cũng có mặt, Trình Cẩm nói, “Ông Thượng Quan, ông về nhà nghỉ ngơi trước đi, nếu cần chúng tôi sẽ liên lạc.”
Thượng Quan Tư Miễn giống như người biết lý lẽ, ông ta không hỏi Trình Cẩm vụ án có tiến triển không, phối hợp nói, “Được, vậy hôm nay tôi đi trước.” Chủ nhiệm Dương tiễn ông ta.
Triệu Kinh nói, “Không còn sớm, chúng ta đi ăn cơm tối chứ?”
Trình Cẩm cười nói, “Các anh đi đi, đừng để ý chúng tôi, chúng tôi đi dạo trường học một chút.”
Triệu Kinh không có khả năng mặc kệ họ thật nhưng Trình Cẩm đã nói vậy, anh ta cũng không tiện đi theo liền bảo họ cần gì thì gọi điện thoại cho mình. Triệu Kinh nhìn Trình Cẩm và Dương Tư Mịch kề vai sát cánh đi xa, thầm nghĩ quan hệ của họ đúng là tốt thật.
Cách không xa có tòa ký túc xá cũ đang sửa chữa, từ ánh đèn sáng có thể thấy bây giờ vẫn đang thi công, xem ra công việc của bọn họ không bị vụ án này ảnh hưởng.
Đến gần mới phát hiện bọn họ đang ăn cơm, không phải cơm hộp mà là cơm trong thùng lớn, còn có mấy món ăn bày sẵn trong thau to như thau rửa mặt cỡ nhỏ, hai mươi người thanh niên trai tráng hoặc ngồi hoặc ngồi xổm hoặc đứng bưng chén há to miệng và cơm, hẳn là vì trong phòng quá nóng, tuy bây giờ đã tối nhưng bên ngoài mát mẻ lại có đèn, bọn họ liền ra hóng mát, nhìn thấy Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi tới ai nấy đều nhìn về phía hai người.
Trình Cẩm ngửi thấy mùi ớt, món ăn của bọn họ rất cay, Dương Tư Mịch dừng lại bất động trước cái bàn để đồ ăn, “Trông có vẻ ăn ngon lắm.”
Trình Cẩm cười nói, “Chắc là món Hồ Nam.”
Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi cười nói, “Cơm và đồ ăn của chúng tôi bao no, các cậu muốn nếm thử không?” Lúc trước bác ta thấy tổ Trình Cẩm cùng Triệu Kinh đi vào tòa ký túc xá bên kia, thầm nghĩ Trình Cẩm là tới hỏi chuyện nên có chút khẩn trương, lại nghe thấy Dương Tư Mịch nói về đồ ăn của bọn họ liền vô thức hỏi họ có muốn ăn không, hỏi xong mới hơi hối hận, những người thành phố này món gì mà chưa từng ăn, cơm tập thể của bọn họ đúng là không có gì ngon cho người khác nếm.
Trình Cẩm cười nói, “Vậy xin cảm ơn. Chỉ là còn chén sao?”
“Có, có!” Bác ta thả cái chén trong tay xuống, muốn đi tìm giúp họ, một người trẻ tuổi ở bên cạnh đã lấy ra hai cái chén từ dưới mặt bàn giản dị, mở nước máy tráng sạch rồi đưa cho họ.
Ông bác giành nhận chén, xới đầy cơm, chỉ vào đồ ăn nói, “Các cậu muốn ăn món gì thì tự lấy.”
Trong thau đồ ăn có muôi lớn, muốn ăn gì thì dùng muôi múc.
Trình Cẩm lấy mỗi món một chút cho Dương Tư Mịch ăn thử trước, Dương Tư Mịch thích ăn bắp cải trộn nhất, Trình Cẩm múc một muôi lớn cho hắn, mới một chốc Dương Tư Mịch đã ăn đến mức toát mồ hôi, mặt cũng đỏ lên.
Ông bác lắc đầu cười nói, “Các cậu không được, không ăn được cay.” Tiếng phổ thông của bác ta đặc sệt giọng địa phương, những công nhân bên cạnh cũng đang cười.
Trình Cẩm cười nói, “Chẳng lẽ mọi người vì không ăn quen món ở đây, mới tự nấu?”
Ông bác nói, “Cũng không hẳn, tự làm thì rẻ hơn chút.” Đồ ăn trong nhà ăn đã rẻ hơn ở quán cơm nhưng bọn họ tự làm sẽ còn rẻ hơn nữa.
Trình Cẩm gật đầu nói, “Đúng thế, ở nhà chúng tôi cũng tự nấu nhưng vì nguyên nhân công việc, rất ít khi có thời gian nấu cơm.”
Ông bác hỏi, “Các cậu sống trong thành phố?”
Trình Cẩm cười nói, “Không, chúng tôi làm việc ở Bắc Kinh, chiều nay vừa qua đây.”
Ông bác chấn động, do dư hỏi, “Vì vụ án của cô bé kia?” Ban đầu bác ta tưởng Trình Cẩm cũng là cảnh sát ở đây nhưng nghe thấy từ Bắc Kinh tới liền giật mình.
Trình Cẩm cười nói, “Đúng vậy.” Anh thấy Dương Tư Mịch mồ hôi đầy đầu liền để chén xuống, thò tay vào túi lấy khăn giấy, không ngờ đã đưa hết cho Hà Lỵ, anh dứt khoát dùng ống tay áo sơ-mi lau mồ hôi cho Dương Tư Mịch, lại giúp hắn sửa sang tóc ẩm.
Ông bác nhìn động tác của Trình Cẩm, lực chú ý bị dẫn dắt đồng thời không còn khẩn trương, “Hôm qua có cảnh sát đến hỏi chúng tôi, sau đó không nói thêm gì, vẫn muốn hỏi chúng tôi tiếp sao?”
Trình Cẩm cười nói, “Cũng không có, nhưng vụ án nhanh được phá vẫn hơn, lát nữa tôi để lại số điện thoại di động cho mọi người, nếu thấy có gì không ổn thì gọi cho tôi.”
Ông bác đồng ý, những người ăn cơm ở bên cạnh cũng động đũa lại.