Đưa họ đến trường đại học, Triệu Kinh để đồng nghiệp lái xe dẫn đường, mình thì ngồi xe tổ Trình Cẩm, anh ta nói, “Được nghỉ hè, trường học bắt đầu sửa chữa mấy tòa nhà, có công nhân ra vào trường, bây giờ có tin đồn người gây án là công nhân, đây là chuyện hoàn toàn không có căn cứ, thời gian xảy ra vụ án là ban ngày, chúng tôi đã điều tra, bọn họ đều đang làm việc, không có thời gian gây án.”
Diệp Lai nhíu mày, “Cái gì chứ, khốn kiếp! Đừng có chuyện gì cũng đổ lên công nhân!” Cô xuất thân từ một thị trấn nhỏ, rất nhiều thân thích người quen đều là công nhân nông dân phổ thông.
Trình Cẩm nói, “Diệp Tử, khách quan chút.”
“Vâng.” Diệp Lai hơi ủ rũ, Bộ Hoan đưa tay nhẹ xoa đầu cô, Diệp Lai nghiêng đầu hất tay hắn ra, “Lái xe của anh đi! Một xe đầy người đấy.” Nhưng cô vẫn nở nụ cười.
Họ đến trường đại học rất nhanh, trường này có mấy cơ sở, cơ sở xảy ra vụ án vừa vặn nằm trong thành phố. Bảo vệ ở cổng trường nhận ra đám Triệu Kinh, cho bọn họ đi qua.
Sau khi đỗ xe, mấy đồng nghiệp của Triệu Kinh tập trung lại, họ tò mò nhìn tổ Trình Cẩm, nói với Triệu Kinh, “Đội trưởng Triệu, bây giờ vẫn chưa có người chủ động cung cấp manh mối mới.”
“Biết rồi.” Triệu Kinh giới thiệu tổ đặc án cho họ.
Trình Cẩm gật đầu xem như chào hỏi.
Họ đi vào lầu dưới tòa ký túc xá nữ số hai, trong phòng trực có hai nhân viên quản lý, còn có một nữ sinh, thấy Triệu Kinh đến bèn đứng dậy.
Triệu Kinh nói, “Không có việc gì, mọi người ngồi đi, chúng tôi lên lầu xem.” Anh ta nói với Trình Cẩm, “Đây là bạn học Hà Lỵ. Dì này là nhân viên quản lý Đỗ Vân Phương.”
Sắc mặt Hà Lỵ không tốt, vừa buồn bã vừa mệt mỏi, “Vậy em đi lên cùng mọi người, có chuyện gì cũng tiện hỏi em.”
Trình Cẩm liếc nhìn Tiểu An, Tiểu An đứng cạnh Hà Lỵ kéo cánh tay cô gái, “Vậy làm phiền chị nha.” Hà Lỵ thấy là một em gái còn nhỏ hơn mình, hơi nghi hoặc, vừa phân tâm chút là đỡ thương cảm hơn ngay.
Sinh viên ở tòa nhà này đều đã di tản, tạm thời thu xếp vào một tòa ký túc xá khác, cả tòa nhà ngoài tiếng bước chân đi lên cầu thang của họ thì không còn âm thanh nào. Tầng năm được giăng dây cảnh giới, cửa phòng ngủ 512 bị khóa, Đỗ Vân Phương cũng đi lên cùng, dì ta mở cửa phòng, nghiêng đầu đi không dám nhìn vào trong.
Phòng ký túc vẫn bảo trì nguyên trạng, nhưng vết máu đã được lau chùi, những đồ vật khác thì không được động vào, Trình Cẩm nhớ lại ảnh chụp hiện trường mình đã xem, “Hà Lỵ, lúc đó là qua gần nửa tiếng em mới đi xuống tìm nhân viên quản lý à?”
Hà Lỵ đang đờ đẫn, có phần bị kinh hãi, “Đúng, em tưởng là Chi Chi… Thượng Quan Chi ở trong phòng vệ sinh, nên đứng ngoài chờ một lúc, sau đó gọi vào điện thoại di động của bạn ấy, em thấy thời gian quá dài mà bạn ấy vẫn không nghe máy nên xuống lầu tìm dì quản lý ký túc xá.”
Trình Cẩm nói, “Em không nghĩ là lúc đó Thượng Quan Chi ra ngoài, không ở trong phòng sao?”
Hà Lỵ hơi hoang mang, “… Mấy hôm nay tâm trạng bạn ấy không tốt, đều không muốn ra ngoài… Cơm cũng là em gọi giúp bạn ấy, với lại bạn ấy cũng không ăn được nhiều…”
Du Đạc nhìn giá sách của các cô gái, “Bên này là bàn của ai?”
Hà Lỵ nói, “Là của em.”
Du Đạc kinh ngạc nhìn cô, không nói gì nữa.
Tiếp tục kiểm tra phòng ngủ 512 một lúc nữa họ mới rời đi, Trình Cẩm nhờ Triệu Kinh sắp xếp một văn phòng hoặc phòng học trống, anh nói muốn nói chuyện với Hà Lỵ và Đỗ Vân Phương.
Họ vừa ra khỏi tòa ký túc xá liền chạm mặt mấy người đàn ông mặc tây trang, Triệu Kinh nói thầm với Trình Cẩm, “Người bên phải là chủ nhiệm trường học, họ Dương, người đeo kính chính là Thượng Quan Tư Miễn.”
Sau khi hai bên đến gần, chủ nhiệm mở lời trước, “Đội trưởng Triệu, các anh vất vả rồi!”
Đúng lúc Triệu Kinh muốn tìm vị chủ nhiệm Dương này để sắp xếp văn phòng trống mà Trinh Cẩm yêu cầu, bèn mời ông ta sang một bên trao đổi.
Thượng Quan Tư Miễn nhìn Triệu Kinh, lại nhìn tổ Trình Cẩm, Trình Cẩm lấy ra thẻ chứng nhận nhân viên cảnh sát đặc biệt bộ Công an cho Thượng Quan Tư Miễn nhìn, biểu cảm nghiêm nghị của Thượng Quan Tư Miễn hòa hoãn hơn chút, ông ta chủ động bắt tay Trình Cẩm, “Xin chào, làm phiền các cậu.”
Trình Cẩm lắc đầu, “Đây là công việc của chúng tôi.”
Triệu Kinh và chủ nhiệm Dương thảo luận xong, chủ nhiệm Dương dẫn họ đến khu văn phòng cách đó không xa, bây giờ các giảng viên cũng nghỉ, văn phòng vừa lúc để trống.
Chỉ có Trình Cẩm và Dương Tư Mịch theo đám Triệu Kinh đến khu văn phòng, những người khác đều rời đi. Triệu Kinh nhìn bóng lưng đám Bộ Hoan, nói, “Bọn họ phải đi à?”
Trình Cẩm nói, “Tôi cho họ hoạt động tự do. Có biến họ sẽ liên lạc với chúng ta.”
Triệu Kinh gật đầu bày tỏ đã hiểu, anh ta lấy điện thoại di động liên lạc với đồng nghiệp, dặn họ phối hợp với đám Bộ Hoan.
Trình Cẩm nói chuyện riêng với Đỗ Vân Phương trước, Đỗ Vân Phương là người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, dì ta hơi khẩn trương, nụ cười cứng đơ.
Trình Cẩm nở nụ cười động viên, “Lần cuối cùng Thượng Quan Chi ra ngoài là lúc nào?”
Đỗ Vân Phương nói, “Hôm qua, hơn bốn giờ chiều hôm qua.” Dì ta lại bổ sung, “Vì tòa ký túc xá tôi quản lý không còn nhiều người ở lại nên người ra vào mấy ngày nay tôi đều có ấn tượng.”
Dương Tư Mịch mỉm cười nói, “Vậy trí nhớ của dì rất tốt.”
Đỗ Vân Phương cứng đơ cười lại.
Trình Cẩm nói, “Trước đây dì có ấn tượng về Thượng Quan Chi không?”
Đỗ Vân Phương do dự rồi nói, “Có, vì có nam sinh tới tìm cô bé ấy, tôi liền đặc biệt chú ý.” Dì ta cũng không phải vì bây giờ ít người mới chú ý tới Thượng Quan Chi, trước đây dì ta đã có ấn tượng về Thượng Quan Chi rồi, bởi có nam sinh đến dưới lầu ký túc xá chờ Thượng Quan Chi, dì ta từng nhìn thấy.
Trình Cẩm gật đầu, có thể cho dì ta đi nhận người, xem có thể biết nam sinh có quan hệ thân mật với Thượng Quan Chi là ai hay không.
Đỗ Vân Phương lại nói, “Nam sinh đó mấy ngày trước cũng tới tìm cô bé, cao cao gầy gầy.”
Trình Cẩm nhíu mày hỏi, “Dì không nói cho đội trưởng Triệu?”
Tay Đỗ Vân Phương run lên, “Hôm qua nam sinh đó không tới… Bọn nhỏ đều là trẻ ngoan, sẽ không gϊếŧ người.”
Dương Tư Mịch an ủi dì ta, “Không sao đâu, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
Khóe mắt Đỗ Vân Phương hơi ẩm ướt, dì ta là người phụ nữ trung niên an phận, bây giờ lại bị cảnh sát bắt được không phối hợp điều tra, nhất thời rất sợ hãi, “… Tôi cũng có con trai, xấp xỉ tuổi mấy cô cậu bé ấy, đang đi học ở nơi khác.” Con trai dì ta cũng là bộ dạng cao gầy, nên thấy cảnh sát không hỏi, dì ta liền không chủ động nói.
Vẻ mặt Trình Cẩm dịu đi, “Dì làm thế không giúp được họ đâu, nói sự thật cho chúng tôi biết, chúng tôi mới có thể tìm được hung thủ. Dì kể lại chuyện ngày hôm qua đi, càng chi tiết càng tốt.”
Đỗ Vân Phương nói, “Chúng tôi là hai người trực ca ngày, hai người trực ca đêm, hôm qua tôi trực ca ngày, chín giờ tới làm, nữ sinh ra vào đều sống trong tòa ký túc này, tôi còn nhớ rõ có khoảng vài người thôi. Thượng Quan Chi không đi ra ngoài. Hà Lỵ đi thư viện lúc hơn chín giờ sáng, mười hai giờ thì về, chắc là mua cơm về ăn, tôi còn hỏi sao chưa về nhà, cô bé nói hai ngày nữa sẽ về.”
“Lúc trước tôi không biết Hà Lỵ, không đúng, phải là không có nói chuyện, nhưng bây giờ trong ký túc xá ít người, tôi cũng không bận nên sẽ trò chuyện mấy câu với mấy đứa trẻ ấy. Cô bé đi lên được một lúc, khoảng hai mươi lăm phút, vì đồng nghiệp đi mua cơm, tôi đợi cô ấy về nên có xem giờ. Tiếp theo cô bé tìm tôi lên mở cửa, tôi liền nhờ một nữ sinh giúp tôi trông phòng trực, sau đó cầm chìa khóa đi mở cửa hộ. Sau khi mở cửa… phát hiện cô bé kia, Thượng Quan Chi ngã trên giường, chảy rất nhiều máu, mặt đất cũng có rất nhiều máu.” Dì ta nói xong thì co rúm người lại, sau đó vội nói, “Những điều này tôi đã nói cho đội trưởng Triệu rồi.”
Dương Tư Mịch nhìn dì ta, “Dì nói rất tốt, sau đó thì sao?”
Đỗ Vân Phương nhìn đôi mắt của người trẻ tuổi trước mặt, nghe giọng nói ôn hòa mà kiên định của hắn, cảm thấy mình không còn khẩn trương đến muốn phát run nữa, hồi tưởng cũng trôi chảy hơn nhiều, “Thượng Quan Chi ngã trên giường, dao nằm trong tay cô bé, trên dao dính máu.”
Dương Tư Mịch nhẹ giọng hỏi, “Dáng vẻ Thượng Quan Chi thì sao?”
Đỗ Vân Phương nhớ lại, “Mái tóc dài của cô bé xõa tung, bộ dạng như đang ngủ, mặc chiếc váy dài, có mang vớ, không mang giày.”
Dương Tư Mịch nói, “Mặt có trang điểm không?”
Đỗ Vân Phương lắc đầu, “Tôi không nhớ rõ.”
Trình Cẩm đặt ảnh chụp Thượng Quan Chi đã chết lên bàn, “Trong ấn tượng em ấy là thế nào sao?”
Đỗ Vân Phương cẩn thận nhìn, “Hình như không sai, tôi không nhớ rõ lắm. Lúc đó Hà Lỵ nói tôi đi gọi người tới, tôi vội chạy xuống lầu gọi bảo vệ, không nhìn kỹ.”
Trình Cẩm nói, “Được rồi, nếu dì nhớ ra nhiều chuyện hơn, nhớ báo cho chúng tôi.” Trình Cẩm đưa số điện thoại của mình cho dì ta.
Sau khi Đỗ Vân Phương đi, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch tiếp tục gặp Hà Lỵ.
Hà Lỵ đoan chính ngồi xuống đối diện họ, chờ họ đặt câu hỏi.
Dương Tư Mịch và Trình Cẩm liếc nhau, cô gái này là người rất kiên cường, tuy còn trẻ nhưng lúc đối mặt với họ lại rất bình tĩnh.
Trình Cẩm nói, “Xin chào, Hà Lỵ.”
Hà Lỵ nói, “Chào các anh.”
“Vậy mời em nói những điều em biết đi.”
Hà Lỵ rũ mắt tựa như đang sắp xếp mạch suy nghĩ, “Em và Thượng Quan Chi là bạn cùng phòng nhưng không phải bạn cùng lớp, nên tình huống lớp học của bạn ấy em không rõ. Quan hệ của em và bạn ấy cũng tạm, vì tính cách coi như hợp nhau. Em bắt đầu ở cùng phòng với bạn ấy từ học kỳ này, trước đây bạn ấy học ngoại trú, nhà ngay trong nội thành, bạn ấy nói bố mẹ thường xuyên không ở nhà, lại thêm đã lên năm ba, chương trình học nhiều hơn nên xin trọ ở trường, phòng ngủ khoa bạn ấy đã kín chỗ nên được sắp xếp vào phòng chúng em.”
“Bạn ấy học tập chăm chỉ, em thường xuyên đi thư viện cùng bạn ấy, đương nhiên lúc em đọc thêm tiểu thuyết thì bạn ấy đều đọc sách, bạn ấy còn định đi du học. Sau khi thi cuối kỳ xong, em đã mua vé ngày mai nhưng xem ra ngày mai không đi được rồi, bạn ấy cũng không về nhà, nói khi nào em về bạn ấy sẽ về sau.”
“Từ hơn một tháng trước tâm trạng bạn ấy đã bắt đầu kém đi, lúc đầu em tưởng là do sắp thi vì bạn ấy rất để ý thành tích, nhưng giờ xem ra còn có chuyện khác. Hôm qua em rủ bạn ấy đi thư viện, mấy hôm nay em đều ở thư viện, bây giờ thư viện còn mở nên em sẽ đến đó đọc tiểu thuyết, bạn ấy nói không thoải mái, ở lại phòng nghỉ ngơi. Mấy hôm nay bạn ấy đều như vậy, tâm trạng rất xấu, người cũng không có tinh thần.”
“Buổi trưa em đến nhà ăn mua cơm về, cũng mua giúp bạn ấy một phần, sau khi gõ cửa mà không có ai mở cửa, em cũng không nghĩ nhiều, cho là bạn ấy không tiện mở cửa nên đứng chờ, sau đó gọi điện thoại cũng không ai nhận, em cảm thấy có gì đó không đúng liền đi tìm dì quản lý.”
Hà Lỵ che mắt, nước mắt trượt xuống mặt, “Không ngờ… cả người bạn ấy toàn máu… ngã trên giường.”