Chương 3: Ước định

Edit: Peachh

Beta: Khang Vy

9 giờ tối, tại phố ăn vặt không quá náo nhiệt.

Lúc này học sinh giỏi đều ở lớp tự học buổi tối, phần lớn những học sinh thích trốn học như Trình Đồ Nam cũng về nhà vào giờ này, nên trên đường chỉ có vài học sinh lác đác lang thang.

Tuần Mặc học cấp 3 được một năm, cơ bản không đến phố ăn vặt ở đây.

Gia đình quản lý ăn uống rất nghiêm, đồ ăn ở các quán ven đường cũng không quá sạch sẽ nên từ nhỏ cô đã không được phép động vào.

Cho nên, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô cẩn thận đi dạo con phố này.

Tuần Mặc ngoan ngoãn mà đi theo sau Trình Đồ Nam, giống như một người hầu nhỏ được ông chủ lớn thuê, chỉ dám thỉnh thoảng tò mò nhìn lén cửa hàng bên cạnh.

Trình Đồ Nam đút tay vào túi: “Cậu muốn ăn gì?”

Đi theo sau vị đại ca, Tuần Mặc mới dám phát biểu ý kiến chính mình, cô chớp đôi mắt tròn xoe xinh đẹp, thập phần ngoan ngoãn nói: “Gì cũng được.”

“Cậu kén ăn không?”

Tuần Mặc do dự một chút rồi nói: “Không kén.”

Trình Đồ Nam hất cằm: “Vậy đi thôi, anh Trình dẫn em đi ăn lẩu Oden.”

Cậu đưa Tuần Mặc dạo một vòng quanh đến một quán lẩu Oden nhỏ nằm ở cuối phố ăn vặt, cậu đã ăn quán lẩu Oden này rồi, khá sạch sẽ, người bán Oden là một bà lão, lâu dần cũng thành quen.

“Tiểu Nam tới ăn bữa ăn khuya sao.”

“Đúng vậy thưa bà, vẫn chuẩn bị một phần như cũ cho cháu là được.”

Trình Đồ Nam quen cửa quen nẻo mà gọi, lại hỏi Tuần Mặc: “Cậu muốn ăn cái gì?”

Tuần Mặc chưa từng ăn lẩu Oden, cũng không biết nhà bà lão có đa dạng món gì, suy nghĩ rồi tự đưa ra đáp án mà cô cho là bảo thủ nhất: “Cũng giống cậu.”

Trình Đồ Nam nghe vậy nhướn mày: “Có thể ăn cay sao?”

“… Không quá là được.”

“Cá viên?”

“Không ăn cá…”

“Gân bò thì sao?”

“Không quá thích.”

Trình Đồ Nam chống giá gỗ bên cạnh, nghiêng đầu nhìn về phía Tuần Mặc.

Ngay khi Tuần Mặc cảm thấy mình nhất định sẽ bị vị đại ca này bóp cổ quăng ra ngoài, Trình Đồ Nam chỉ khẽ cười: “Bạn học Tuần, vậy mà cậu còn nói không kén ăn?’

“Được rồi, tôi qua bên kia đi dạo, để bà giúp cậu chọn.”

Tuần Mặc ngẩn người, nhìn đại ca đi xa, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không quá thích hợp.

Giống như một con vật ăn thịt hung dữ đột nhiên thu gọn móng vuốt sắc nhọn, dùng miếng thịt nệm mềm ấn vào đầu cô rồi nhẹ nhàng vỗ.

Đại ca Trình, cũng không giống như lời những người khác nói, ghét bỏ cô.

“Cô gái nhỏ, cháu thích ăn cái gì, có muốn ăn bò viên không?”

Tuần Mặc phục hồi lại tinh thần, nhìn gường mặt hiền từ của bã lão quán lẩu Oden, có chút ngượng ngùng mà cười nhẹ: “Ăn ạ, cảm ơn bà.”

Trình Đồ Nam cho cô thời gian chọn rất lâu, chờ đến khi bà kiên nhẫn chọn xong năm xiên Oden cho Tuần Mặc xong, cậu còn chưa trở về.

Tuần Mặc cầm ly giấy của cô và Trình Đồ Nam, trò chuyện câu được câu không với bà.

“Cô gái nhỏ, kén ăn không phải thói quen tốt. Con xem, Tiểu Nam của chúng ta chưa bao giờ kén ăn cả.” Bà bà cười tủm tỉm nói, “Đúng rồi, cô gái nhỏ, cháu có quan hệ gì với Tiểu Nam vậy?”

Tuần Mặc: “Quan hệ bạn cùng lớp ạ.”

“Không phải bạn cùng lớp bình thường chứ? Bà chưa từng thấy Tiểu Nam dẫn bạn gái nào tới đây cả.”

Tuần Mặc ngẩn người, đối diện với ánh mắt ám chỉ của bà lão, cô lập tức hiểu được ý tứ: “Bà hiểu lầm rồi, chúng cháu thật sự chính là quan hệ bạn học cùng lớp ạ.”

Hơn nữa trước buổi tối ngày hôm nay vẫn luôn bị mọi người cho rằng là quan hệ cùng lớp trở mặt với nhau.

Bà gật đầu đáp lại, nhưng trên mặt như cũ viết mấy chữ to “Hiện tại người trẻ tuổi không đứa nào nói thật”, cười tủm tỉm nhìn Tuần Mặc, nhìn tới nỗi khiến cô phải rùng mình, vội thay đổi đề tài: “Bà ơi, cậu ấy thường xuyên tới đây mua đồ ăn sao?”

“Đúng vậy, Tiểu Nam của chúng ta thực sự là một cậu bé ngoan.”

Tuần Mặc than nhẹ một tiếng ở trong lòng.

Có lẽ là trừ cái đánh nhau trốn học – – cướp vé còn uy hϊếp thiếu nữ vô tội tới cùng ăn bữa ăn khuya ra thì cậu vẫn là cậu bé ngoan.

“Bà ơi, cháu về rồi. Cho cháu thêm canh được không ạ.”

“Cho thêm, cháu yên tâm, đều đã quen khẩu vị của cháu rồi.”

Trình Đồ Nam nhảy hai bước đến quán lẩu Oden trước mặt, sảng khoái thanh toán tiền, kéo ghế dựa ở bên cạnh bàn vuông nhỏ ngồi xuống: “Học sinh ba tốt, lại đây ngồi.”

Tuần Mặc đẩy ly lẩu Oden của Trình Đồ Nam qua: “Chỗ này của tôi hết 15 tệ, hôm nay tôi đi ra ngoài không mang theo tiền, ngày mai tôi sẽ trả lại cho cậu.”

“Học sinh ngoan, cậu thật không thú vị chút nào.”

Tuần Mặc cắn một miếng bò viên, mơ hồ không rõ nói: “Hả?”

“Tôi đã nói tôi mời rồi mà.”

Tuần Mặc hơi nheo mắt, nuốt miếng bò viên trong miệng xuống, sau đó giương mắt nhìn, nghiêm trang nói: “Không được, tôi không thể nợ cậu được.”

“Cậu cảm thấy cậu nợ tôi một ân tình đúng không.”

Trình Đồ Nam đặt xiên que cá viên trên tay xuống, không vội vã ăn, nhúng hai lần vào nước lẩu Oden như là sớm biết cô sẽ nói câu này, cậu nhướn mày mỉm cười, “Vậy giúp tôi một việc.”

Tuần Mặc: “…”

Cô cúi đầu ăn miếng xúc xích: “Ngày mai tôi sẽ trả tiền cho cậu ở bàn.”

Cô cũng không ngốc.

Cô có thể nhìn ra nụ cười đầy ẩn ý vừa rồi của vị đại ca này, chuyện này tuyệt đối không phải công việc dễ dàng gì.

Huống hồ, cô cũng không muốn dính dáng gì tới Trình Đồ Nam.

Sau khi trở thành người khác phái đầu tiên được đại ca đưa đi ăn tối, cô lại trở thành người khác phái đầu tiên hợp tác với đại ca.

Trình Đồ Nam cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cong môi trực tiếp ném ra đòn sát thủ: “Cũng coi như là giúp chính cậu.”

“Chuyện cậu thích Tạ Trạch……”

“Bộp.”

Tuần Mặc ném xiên tre vào ly giấy rỗng, hít sâu một hơi.

Sau một lúc lâu, cô mới có đầy đủ dũng khí cho chính mình, căng da đầu mở miệng, “Sao cậu lại biết được?”

Biểu hiện rõ ràng như vậy, ngay cả tên ngốc cũng nhìn ra.

Trình Đồ Nam dùng xiên tre chọc vào vài ly giấy Oden còn thừa, nửa giương mắt nhìn Tuần Mặc, giọng điệu tùy ý: “Đừng vội, đổi lại, tôi cũng nói cho cậu biết một chuyện.”

“Tôi thích Giang Tử Y.”

Tuần Mặc: “…”

Thật lâu sau, cô gian nan mở miệng: “Cho nên, chuyện này và tôi có quan hệ gì?”

Trình Đồ Nam: “…”

Phản ứng này, sao lại không giống với cậu nghĩ thế?

Tuần Mặc thừa nhận, hết kinh ngạc này tới kinh ngạc khác.

Nhưng điều cô kinh ngạc hoàn toàn nằm ở chỗ, vị đại ca này vậy mà lại chia sẻ loại bí mật không người biết này với cô.

Nhất định là cậu ở – – thời điểm bị cô đập hư đầu óc.

Còn về về mị lực của Giang Tử Y, cô đã sớm biết rồi.

Bây giờ nếu có người nói với cô rằng toàn trường đều thích Giang Tử Y, cô cũng hoàn toàn không giật mình chút nào.

Giang Tử Y hoàn toàn chính là hình tượng mối tình đầu, làn da trắng nõn, chân dài xinh đẹp, học giỏi lại còn thân thiện, hoạt động nào cũng sẽ có mặt cô ấy.

Đổi lại nếu cô là con trai, cô cũng sẽ rung động.

Trình Đồ Nam nhìn ánh mắt đầy khó hiểu của Tuần Mặc, vẫn mở miệng trước: “Chúng ta hãy xây dựng một nhóm giúp đỡ lẫn nhau.”

“Cậu và Giang Tử Y có quan hệ tốt, tôi biết. Cho nên tôi giúp cậu theo đuổi Tạ Trạch, còn cậu giúp tôi theo đuổi Giang Tử Y, thế nào?”

Tuần Mặc dừng lại, nghi hoặc nhìn cậu: “Cậu và Tạ Trạch có quan hệ rất tốt sao?”

Cơ bản cũng chưa nói chuyện với nhau được mấy câu.

Nhưng Trình Đồ Nam tin rằng tình bạn giữa con trai với nhau được thiết lập rất nhanh, nói chuyện vài câu sẽ kề vai sát cánh, rất nhanh sẽ thân thiết với nhau.

Vì vậy cậu mặt không đỏ tim không đập mà đáp: “Đúng vậy.”

Không hổ là đại ca, xuống tay chuẩn xác và tàn nhẫn, không cho người khác có đường lui.

Lời nói của Tuần Mặc đến cổ họng, chỉ có thể gian nan nuốt xuống.

Cô cầm chiếc xiên tre chọc vào nửa trên của chiếc cốc giấy, như thể đang tiến thoái lưỡng nan.

Qua một hồi lâu, Tuần Mặc nói: “Vậy nếu thất bại thì sao?”

Khi cô gái nói những lời này, giọng điệu mềm mại, hai tay nâng đầu rũ xuống, thoạt nhìn có chút khó xử, lại có chút đau lòng.

Không gian quán lẩu Oden được bao trùm bởi ánh đèn vàng ấm áp.

Tuần Mặc có nước da ấm, khuôn mặt nhỏ nhắn trông đặc biệt dịu dàng dưới ánh đèn, lông mi dài và mềm che đi đôi mắt lấp lánh, chớp mắt hai cái.

Cô thở dài, hơi nhíu mày, tựa hồ còn đang cân nhắc xem liệu thỏa thuận có đáng giá hay không.

Trình Đồ Nam híp mắt, bỗng cảm thấy trong lòng có gì đó đột nhiên khẽ động.

Trước kia sao cậu không phát hiện ra, thật ra Tuần Mặc cũng rất xinh đẹp.

Đó là kiểu xinh đẹp khác hẳn với Giang Tử Y, Trình Đồ Nam không thể diễn tả được, chính là cảm thấy từ ngũ quan đến khí chất cả người đều tạo cảm giác thoải mái.

Còn có chút đáng yêu.

Trình Đồ Nam đột nhiên nói: “Cậu sẽ không thất bại đâu.”

Tuần Mặc ngơ ngác giương mắt nhìn: “Hả?”

Trình Đồ Nam lười nhác nói: “Người ta nói nữ theo đuổi nam dễ như kim châm vào giấy.”

Huống hồ cô xinh đẹp như vậy, nếu Tạ Trạch còn không vừa ý, thì mắt đúng thật là bị mù rồi.

“Nếu thật sự thất bại, ai giúp đỡ không thành công thì sẽ phải trả giá.”

Cậu nói rồi ném ly giấy đã ăn sạch vào thùng rác bên cạnh, “Đi thôi học sinh ngoan, về nhà.”

Khi Tuần Mặc về phòng học, tiết tự học đã kết thúc, trong phòng chỉ còn lại vài người đang nói chuyện, tựa hồ không ai phát hiện cô bỏ tiết tự học.

Tuần Mặc thu dọn cặp sách xong đi xuống lầu, chuẩn bị đi thẳng về nhà.

Nhà cô ở khu học xá cách trường chỉ năm phút đi xe, trên đường về nhà thường có học sinh nên ba mẹ cũng yên tâm không đến đón cô.

Tuần Mặc mới vừa ra khỏi tòa nhà dạy học, quay đầu nhìn lại đã thấy Trình Đồ Nam đang dựa vào xe đạp, thấy cô bước tới mới đứng dậy.

“Đi thôi, đã trễ thế này, tôi đưa cậu về nhà.”

Tuần Mặc lắc đầu: “Không cần đâu, nhà tôi không xa lắm.”

“Cậu là con gái, không an toàn.”

“Ba mẹ cậu không tới đón cậu về sao?”

Tuần Mặc biết mình không có khả năng phản bác lại cậu, thở dài xoay người bước đi: “Đi mười phút là đến rồi, không cần thiết đâu.”

Trình Đồ Nam đẩy xe đạp đi theo phía sau cô, nghe vậy thì nhướn mày, tựa như không tán đồng, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.

Hai người cứ như vậy trầm mặc đi cả một đoạn đường, Tuần Mặc đột nhiên dừng chân lại, chỉ vào tòa nhà bên cạnh: “Tôi tới rồi.”

“Ồ, được.”

Tuần Mặc cho rằng cậu sẽ đi, lúc chuẩn bị tạm biệt cậu, Trình Đồ Nam dừng lại xe, tiến lại gần cô hai bước.

Cậu cong lưng, đè thấp giọng nói, nhưng ở đầu thu gió đêm, lời nói lại rõ ràng: “Hôm nay những gì tôi nói, ước định đó, không được đổi ý đâu đấy.”

Có lẽ vì sợ người khác phát hiện, Trình Đồ Nam đứng có chút gần.

Tuần Mặc mơ hồ ngửi thấy mùi lẩu Oden còn vương trên cổ áo đồng phục của cậu.

Là mùi khói lửa nhân gian đến từ đại ca trường học.

Tuần Mặc không nhịn được cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn vào mắt Trình Đồ Nam, gật đầu: “Tôi nhớ rồi.”

“Vậy được, tôi đi đây, cậu lên nhà đi.”

Trình Đồ Nam thành thạo đá văng bàn đạp, lưu loát mà xoay người cưỡi lên xe, một lát sau cả người và xe cùng nhau biến mất trong màn đêm.

Tuần Mặc đứng ở dưới lầu nhìn về hướng đó hồi lâu.

Cô liếʍ môi trong vô thức, như thể vẫn còn mùi của lẩu Oden trên đó.

Cô đột nhiên cảm thấy Trình Đồ Nam không đáng sợ như những gì người khác nói.

Cô tựa vào cột đèn sau lưng, như đang lẩm bẩm một mình, lại như đang nói với những người ở phương xa.

“Hẹn mai gặp lại.”