Chương 14: Mềm mại nũng nịu

Editor: Peachh

Beta: Khang Vy

Trong ấn tượng của Tuần Mặc, đây là lần đầu tiên Trình Đồ Nam nói chuyện với cô bằng giọng điệu này.

Sắc mặt cậu khó coi gần như rất đáng sợ, giống như có một luồng khí u ám tỏa ra khắp người, khiến cô bất giác hơi nhích người sang một bên, sợ cậu sẽ nghiến răng ra tay tàn nhẫn trong giây tiếp theo.

Dáng vẻ của cậu bây giờ, trông giống như những gì tin đồn nói vậy.

Ghét cô đến tận xương tủy.

Có vẻ như điều đó đáng lẽ phải xảy ra khi họ gặp nhau lần đầu tiên, mà không phải khi bây giờ họ đã trở thành bạn bè.

Chuyện xảy ra khi Trình Đồ Nam dẫn cô trốn tiết tự học, đặc biệt còn cõng cô đi khám bệnh.

Chuyện xảy ra vào một đêm trăng dịu dàng.

Trên tay cô vẫn cầm cốc nước ấm của phòng y tế, lúc này đáy cốc nhựa trong lòng bàn tay tỏa hơi nóng khiến cô cảm giác khó chịu không nói nên lời.

Tuần Mặc cụp mắt xuống, giọng nói run rẩy: “Tớ thừa nhận, quả nhiên có một phần lý do này.”

Có lẽ bởi vì cảm thấy áp suất không khí bên người nháy mắt giảm xuống, cô vội vàng nói thêm, “Nhưng đó không phải là lý do chính.”

Cô thích Tạ Trạch, cũng nguyện ý vì cậu ấy làm những điều mà trước đây cô không thể làm được.

Nhưng cô không ngu ngốc đến mức buộc phải sửa đổi cuộc sống của mình vì một người có thể không thích cô chút nào.

Cô nhéo vào đáy cốc nhựa rồi nhìn nó hơi biến dạng trên tay, trong lòng như chua xót vô tận.

Đó là điều trước nay chưa từng nói với người ngoài, là vết sẹo ẩn giấu trong lòng gây đau đớn.

“Ba của tớ, ông ấy là một giáo viên vật lý.”

“Điều kiêu ngạo nhất, tự hào nhất trong cuộc đời ông ấy là kiến

thức về vật lý.”

“Vì vậy, với tư cách vừa là một người thầy vừa là một người ba, ông ấy đã cố tình bồi dưỡng cho tớ lĩnh vực này kể từ khi còn là một đứa trẻ, bao gồm cả chuyên ngành tương lai của tớ, ông ấy cũng hy vọng là liên quan đến vật lý.”

Trình Đồ Nam nghe thấy cô cúi đầu cười khẽ, trong tiếng cười không rõ ý vị bên trong: “Tớ không thể có lỗi với ông ấy.”

Cô ngước nhìn vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời qua lớp kính trong suốt của căn gác mái: “Nhưng tớ thực sự, thực sự đã rất chăm chỉ…”

“Vì sao tớ lại làm không tốt chứ…”

Giọng nói của cô gái dần dần nhỏ lại, như thể nó đã biến thành những mảnh vụn thủy tinh vô hình trong không khí, lần lượt từng mảnh từng mảnh đâm sâu vào trái tim của Trình Đồ Nam.

Trình Đồ Nam cảm thấy mình đúng là một con rùa rụt cổ.

Chính cậu đa tâm loạn tưởng đến nỗi Tuần Mặc phải nói những điều cô không muốn nói ra ngoài để giải thích cho cậu hiểu.

Cô đau đầu do căng thẳng, có lẽ vì sợ làm xấu mặt ba mình trong kỳ thi này nên mới có áp lực quá lớn.

Trình Đồ Nam càng nghĩ càng thấy mình là đồ khốn nạn.

Cậu tự nhận mình là không phải người tốt, không gặp giáo viên cũng làm nhiều chuyện, nhưng nếu đặt tay lên ngực tự hỏi, từ lúc ở bên Tuần Mặc đến bây giờ, cậu thật sự không thẹn với lương tâm, bằng phẳng.

Cậu thật sự không cố ý muốn tổn thương cô.

Nhưng chính cậu lại làm như vậy.

Con mẹ nó cậu đang làm cái quái gì vậy.

Trình Đồ Nam trầm mặc hồi lâu mới miễn cưỡng nói được một câu: “Tớ xin lỗi.”

Cậu chưa từng nói chuyện riêng với con gái, cũng không biết dỗ cô thế nào, chỉ có thể bất lực cúi đầu, cẩn thận nhìn xem biểu hiện của Tuần Mặc.

Cậu vốn nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy đôi mắt cô gái phiếm hồng, trong mắt loang loáng hình ảnh.

Nhưng Tuần Mặc chỉ dựa vào tường phía sau, khép nửa mắt, thong thả xoa huyệt Thái Dương, giọng nói rất nhẹ: “Không sao, tớ nói ra cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”

Cô quá ngoan, quá hiểu chuyện.

Trình Đồ Nam nghĩ xem còn lời nào để dỗ cô đừng khóc, nhưng giờ nó lại mắc kẹt trong cổ họng.

Cậu suy nghĩ, mở miệng: “Cậu có cần tớ dạy cậu vật lý không?”

Tuần Mặc trầm mặc hai giây.

Cô nhớ đến thành tích xếp thứ 3 đếm ngược từ dưới lên của Trình Đồ Nam ở học kỳ trước, biểu hiện trên khuôn mặt cô lập tức trở nên rất vi diệu: “…Tớ nghĩ điều đó vẫn không cần thiết lắm đâu.”

Sau khi giờ tự học buổi tối kết thúc, Trình Đồ Nam vẫn như cũ đưa Tuần Mặc về nhà.

Khi tới cửa nhà Tuần Mặc, cô hơi ngẩng đầu, căng thẳng nhìn cậu: “Tớ có một câu hỏi.”

“Thực ra, ngay cả khi tớ… chọn vật lý vì Tạ Trạch, sao cậu lại không vui thế?”

“Không phải cậu nói tớ nên chủ động tiếp cận cậu ấy sao?”

Trình Đồ Nam nhìn xuống tay lái xe đạp của mình: “Tớ chỉ nghĩ rằng không đáng đánh cược vào điểm số kỳ thi đại học và tương lai của mình chỉ vì lý do này.”

Tuần Mặc “Ồ” một tiếng, mặt mày cong lên.

Cô quá vui mừng.

Thật tuyệt, tuy rằng mỗi ngày đại ca trông như không biết gì, nhưng lúc này vẫn có chút ý thức học sinh.

Cô cười tủm tỉm duỗi móng vuốt, chào tạm biệt đại ca trên chiếc xe đạp.

Trình Đồ Nam vừa đi về hướng nhà riêng của mình, vừa bắt đầu như đi vào cõi thần tiên.

Rốt cuộc vì sao lúc đó cậu lại tức giận như vậy, thật ra chính cậu cũng không rõ.

Cậu chỉ tưởng tượng đến việc Tuần Mặc làm điều như vậy cho người kia thì cảm giác khô khan không thể giải thích được bỗng dâng lên trong lòng cậu.

Sao cô có thể hủy hoại cuộc đời mình chỉ vì một nam sinh chứ.

Chỉ dành cho Tạ Trạch!

Chỉ dành cho cậu ta!

Cậu cảm thấy mình không thể nhịn nổi.

Nhưng dù có lựa chọn như thế nào thì đó cũng là cuộc sống của riêng Tuần Mặc, cậu có quyền gì mà can thiệp.

Đêm tối mịt mù.

Trình Đồ Nam thất thần, “phanh” một tiếng đụng phải một thân cây, bánh trước xe đạp vẫn đang quay, trong đêm tối tĩnh mịch phá lệ chói tai.

Cậu bàng hoàng đến nỗi lòng bàn tay tê dại, chân chạm đất, lùi xe đạp về phía sau, đôi mắt vẫn lim dim nhưng lời nói dữ dằn: “Mày tưởng cô ấy là bạn cùng bàn, là người trợ giúp cho mày thì mày có quyền kiểm soát cô ấy, đúng không?”

“Trình Đồ Nam, bản thân mày còn chưa xong đâu lại còn muốn quản người khác.”

Thật lâu sau, cậu ghé trên xe đạp, vẻ mặt ủ rũ, giọng điệu đột nhiên trầm xuống, “Mày có thể quản cái rắm ấy.”

**

Tuần Mặc đến trường vào ngày hôm sau thì đã nhìn thấy tờ bài tập vật lý đã được phát trả lại.

Cô nhớ rằng cô đã dừng lại ở câu hỏi thứ hai vào ngày hôm qua vì quá đau đầu và không viết nổi một từ nào sau câu hỏi đó.

Nhưng tờ bài tập trong tay, ngoại trừ câu hỏi phép tính cuối cùng bị bỏ trống, còn lại tất cả đều đã được điền vào, được 90 điểm.

Điểm cao hơn tất cả các bài tập vật lý trước đây của cô làm.

Tuần Mặc suy nghĩ một chút, trong lòng đột nhiên cảm thấy có phúc, cứng ngắc quay đầu lại, vẻ mặt hoài nghi không dám tin nhìn Trình Đồ Nam: “Là cậu làm sao?”

Trình Đồ Nam, người đang vô cùng quan tâm đến công lao và danh vọng của mình, thốt lên một tiếng “ừm” và tiếp tục quay bút.

Cậu trải tờ bài tập của mình trên bàn, được max điểm.

“Không ngờ cậu giỏi vật lý như vậy…”

Tuần Mặc hơi hoài nghi về việc làm thế nào mà học kỳ trước cậu lại đạt hạng ba đếm ngược từ dưới lên trong lớp.

Cô gái nhỏ không nghi ngờ cậu mượn bài người khác chép sao, Trình Đồ Nam khá hài lòng.

Trên mặt không có biểu cảm gì, cậu vẫn nhàn nhạt nói: “Tớ giỏi Vật lý và tiếng Anh hơn một chút, chính là do có hứng thú thôi. Những thứ khác không đủ.”

Tuần Mặc nhìn đi nhìn lại tờ bài tập đạt 90 điểm một hồi lâu, sau đó vươn tay kéo góc áo cậu, hai mắt toả sáng lấp lánh: “Vậy cậu có thể dạy tớ môn Vật lý được không?”

Trình Đồ Nam xoay bút, liếc xéo cô, giọng điệu tản mạn nói: “Tớ nhớ hôm qua có người nào đó nói với tờ rằng vẫn không cần thiết mà?”

Còn rất mang thù.

Tuần Mặc lập tức chắp tay trước ngực, làm ra dáng vẻ cầu xin: “Là do tớ có mắt không thấy Thái Sơn, hy vọng ngài đại nhân không chấp tiểu nhân quá, cho thần đây một con ngựa rút lui đi mà.”

“Cậu dạy tớ môn vật lý, rồi tớ dạy cậu những môn khác, được nha?”

Cô hơi khom lưng, nghiêng người về phía Trình Đồ Nam, chớp chớp đôi mắt, giọng nói rất mềm mại: “Sao? Được không, anh trai Trình?”

Trình Đồ Nam: “…”

Đm.

Thỏ thành tinh từ đâu tới vậy chứ?

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Trình Đồ Nam: Ai mà đỉnh thế không biết?

Cục cưng Mặc Mặc của tôi ngọt ngào quá huhu tôi thích cô ấy quá. Lấy đâu ra một cô nhóc đáng iu như vậy chứ ~