Chương 8: TG 1: Nhóc quỷ beta đáng thương (8)

8: Anh ơi, anh đang ngửi cái gì vậy ạ?

Anh này đột nhiên trở nên kỳ quái vậy nhỉ?

Ô Nhạc Trừng vừa ngắm biệt danh "Anh tốt bụng" vừa chậm rãi mà gõ chữ trả lời.

『 Một quả cam: Không phải ạ, là bị dính nước mưa. 』

Em trả lời xong, lập tức ném chiếc điện thoại sang một bên, cảm giác mới mẻ khi lần đầu tiên chat qua mạng đã biến mất hơn một nửa.

Em có hơi buồn ngủ, vùi đầu vào chiếc gối mềm mại xoã tung, áo ngủ có chiếc mũ tai thỏ dài vừa lúc trùm kín đầu em.

Ô Nhạc Trừng cố gắng giữ sự tỉnh táo, em hỏi 9364: "Nhiệm vụ của tớ đã hoàn thành chưa?"

9364 đáp: 【 Hệ thống còn đang đánh giá. 】

Ô Nhạc Trừng cọ gối hừ hừ hai tiếng, hô hấp nhanh chóng vững vàng.

9364 đột nhiên nói: 【 Đừng nằm nghiêng ngủ. 】

Ô Nhạc Trừng không động đậy.

【 Sẽ dễ bị nghẹt mũi. 】

Ô Nhạc Trừng nghiêng mặt qua, lông mi dài nhẹ nhàng rung động, em nhắm hai mắt, nhỏ giọng mà nói: "Có phải là hoa của tớ bị người khác nhổ đi không."

Nhà của em ở nơi hẻo lánh thế này, cũng chả có ai chạy xe đến đây đâu.

9364 chần chờ một lát mới ừ một tiếng.

Nó rất lo lắng Ô Nhạc Trừng sẽ khóc, đang nghĩ ngợi nên an ủi em như thế nào, nó lại nghe thấy thiếu niên mềm mại mà nói: "Thật ra tớ chỉ buồn một chút thôi."

"Giang Duật Ngôn còn tặng tớ hoa mới nữa, có phải anh ấy cũng bắt đầu cảm thấy tớ rất tốt không?"

"Hôm nay anh ấy còn bảo vệ tớ nữa."

Ô Nhạc Trừng nói tới đây, đột nhiên lại có lo lắng mới, "Vậy anh ấy không ghét tớ, nhiệm vụ sau này của tớ có thể thất bại không?"

9364 im lặng.

Hiện tại mới lo lắng điều này có phải là có hơi chậm rồi không?

Cốt truyện chỉ mới qua được một phần, nhưng năm vai chính thì hai người trực tiếp biến dị rồi, ba người còn lại trông cũng kỳ kỳ quái quái.

Thiếu niên nói không sai, em rất được người khác thích.

Không hoàn thành nhiệm vụ cũng không thể trách em được.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ô Nhạc Trừng thay đồ rồi mở cửa, đập vào mắt em lại là một vườn hoa hồng đỏ rực.

Vườn hoa của em lúc đầu chỉ chiếm một góc nhỏ giờ đã được mở rộng, bốn phía căn nhà cũng được dựng lên hàng rào màu trắng, trên cổng còn treo một tấm thẻ gỗ nho nhỏ, trên đó vẽ một quả cam tròn vo.

Đôi mắt Ô Nhạc Trừng mở rất to, em rất tò mò với mỗi một bất ngờ, nhìn chỗ này sờ chỗ kia, nụ cười trên mặt em còn xán lạn hơn ánh mặt trời rất nhiều.

Thợ làm vườn đứng trong vườn hoa, nhìn bóng dáng vui vẻ của thiếu niên, anh ta nói: "Những thứ đó đều là cậu Giang phân phó bọn anh làm."

Anh ta lại chỉ vào tấm thẻ gỗ kia, "Cái đó cũng là do cậu Giang tự mình vẽ."

Tuổi của thợ làm vườn không lớn, bản thân anh ta cũng chưa yêu đương, nhưng vẫn có thể nhìn ra tâm tư của người thừa kế ngạo mạn lạnh nhạt nhà họ Giang với thiếu niên trước mắt anh ta.

Trong lòng anh ta có chút mất mát thầm kín.

Người theo đuổi của thiếu niên quá ưu tú, so sánh với anh ta, thật sự là anh ta quá bình thường.

Dù là ai cũng sẽ lựa chọn alpha cấp cao rồi.

Ô Nhạc Trừng không biết thợ làm vườn đang nghĩ cái gì, em đứng trước vườn hoa hồng, trong giọng là sự kinh ngạc cảm thán, "Chỗ này đều là do anh trồng sao?"

"Anh thật là lợi hại."

Người làm vườn sửng sốt, sau đó có chút ngượng ngùng mà cúi đầu xoa mũi, nói lắp một chút: "Em, em thích là được."

Anh ta có chút xâu hổ.

Thiếu niên đơn thuần xinh đẹp, mà anh ta lại tự tiện phỏng đoán đối phương, rõ ràng là với ai em cũng thân cận cả.

Ô Nhạc Trừng ở trong vườn hoa rất lâu, em cảm thấy đói bụng mới lưu luyến mà rời đi, chuẩn bị tới phòng tranh của Giang Duật Ngôn.

Thợ làm vườn nhìn em, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhíu mày nói: "Hôm nay em nên đổi sang con đường khác đi."

Con đường gần nhất để đến nhà họ Giang sẽ đi ngang qua nhà họ Sở.

"Tối hôm qua cậu Sở bị người ta đánh." Thợ làm vườn hạ giọng xuống, "Bị đánh gãy hẳn một cái chân."

Tiệc sinh nhật tạm thời hủy bỏ, người thừa kế nhà mình lại không thể hiểu được mà bị người khác đánh gãy chân, hiện tại bầu không khí trong nhà họ Sở rất nghiêm trọng, ngay cả người hầu cũng căng mặt.

Ngầm có người truyền ra là chuyện ở tiệc sinh nhật có quan hệ với Ô Nhạc Trừng, cho dù là thật hay giả, vẫn nên tránh đi con đường chỗ đó vẫn tốt hơn.

Ô Nhạc Trừng ngồi trong phòng tranh của Giang Duật Ngôn, em còn đang suy nghĩ chuyện Sở Lệ bị đánh gãy chân.

Hầu gái đặt khay bánh mì và sữa bò ở trước cửa, em nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn một cái, chạy tới bưng khay vào.

Trước sô pha không biết khi nào mà có thêm một cái bàn nhỏ, dùng để đặt cái khay là quá phù hợp.

Ô Nhạc Trừng vừa ăn bánh mì vừa nhìn khắp căn phòng, kinh ngạc phát hiện phòng tranh trống vắng không biết khi nào mà có thêm không ít thứ.

Thấy rõ nhất chính là tủ quần áo ở trong góc phòng, to gần bằng cả một mặt tường.

Em thắc mắc: "Anh ơi, sao anh lại để tủ quần áo trong phòng tranh vậy ạ?"

Em không cho rằng Giang Duật Ngôn sẽ trả lời em, không ngờ người đàn ông lại nhìn em, nhàn nhạt nói: "Em không thích?"

Người đàn ông đứng trước cửa sổ chỉ mặc một bộ quần áo thoải mái ở nhà, ống tay áo xắn lên trên cổ tay, ngón tay mảnh dài cầm cọ vẽ.

Anh rũ mắt vẽ gì đó trên giấy, ngẫu nhiên sẽ ngước mắt nhìn Ô Nhạc Trừng một cái.

Lạnh lẽo xung quanh người đàn ông giảm đi rất nhiều.

Ô Nhạc Trừng sửng sốt, sau đó kỳ quái hỏi: "Tại sao em lại thích tủ quần áo chứ?"

"Không phải hôm qua em chơi với Sở Lệ trong tủ quần áo sao?"

Trên mặt Giang Duật Ngôn không có biểu cảm nào, giọng anh khi nói những lời này cũng không chút phập phồng, nhưng lực cầm cọ vẽ lại dùng sức hơn vài phần.

Anh không dấu vết mà nhíu mày lại.

Nhắc tới cái này, Ô Nhạc Trừng lại nhớ rằng em còn chưa nói lời cảm ơn với Giang Duật Ngôn, em ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Giang Duật Ngôn, nói: "Là em trốn vào đó, không phải đang chơi."

Em vẫy tay với Giang Duật Ngôn, "Anh ơi, anh có thể tới đây được không a?" Em vẫn nhớ Giang Duật Ngôn có bệnh sạch sẽ, vậy nên em không dám làm loạn ở chỗ này.

Giang Duật Ngôn vô cảm mà nhìn em một lát, biểu cảm của nhóc beta xinh đẹp rất nghiêm túc, nhưng cặp đùi trắng nõn đang khép kia lại mang theo dấu vết làm người mơ màng.

Em nói là em trốn vào, không phải là đang chơi với Sở Lệ.

Giang Duật Ngôn thả cọ vẽ xuống, đi qua.

Người đàn ông rất cao lớn, cho dù Ô Nhạc Trừng đứng lên cũng phải ngẩng đầu nhìn anh, em đang do dự có cần phải nói Giang Duật Ngôn cong lưng hay không, người đàn ông cũng đã nửa quỳ xuống trước một bước.

Trước sô pha trải một tấm thảm, Giang Duật Ngôn nắm lấy mắt cá chân Ô Nhạc Trừng, đặt chân em lên đầu gối anh, đầu ngón tay lạnh lẽo lăn qua lộn lại mà vuốt ve dấu vết vẫn chưa biến mất từ đêm qua.

Ô Nhạc Trừng bị anh sờ khiến em có hơi ngứa, theo bản năng mà muốn rút chân về, lại bị người đàn ông đè lại một phen.

"Kêu tôi tới đây làm gì?"

Giang Duật Ngôn lạnh băng mà nói, đầu lại cúi xuống, chóp mũi cọ vào phần da thịt trắng nõn kia, làn da của thiếu niên rất ấm áp, bị hô hấp của anh phả vào khiến nó dần nổi lên màu hồng nhàn nhạt.

Anh đang ngửi thiếu niên.

"Em muốn cảm ơn anh ạ." Ô Nhạc Trừng bị anh ngửi, em cẩn thận muốn khép chân lại, nhưng không thành công, em thắc mắc: "Anh ơi, anh đang ngửi cái gì vậy ạ?"

Giang Duật Ngôn ngước mắt nhìn em, ánh mắt anh đen tối, lại không trả lời vấn đề của em, mà là nói: "Cảm ơn? Sau đó thì sao?"

"Dạ?

"Không có khen thưởng sao?"

Đôi mắt Ô Nhạc Trừng xoay chuyển, trên má đột nhiên lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh đẹp, em mở túi áo ra trước mặt Giang Duật Ngôn, một đóa hoa hồng nho nhỏ đang nằm trong đó.

"Em tặng anh bông hồng này, được không ạ?"

Giang Duật Ngôn ngơ ngẩn nhìn em, ánh mắt anh sững lại, đoá hoa đỏ như lửa kia như dần mất đi màu sắc trước nụ cười xán lạn của thiếu niên, trở nên không còn sức hấp dẫn.

Ô Nhạc Trừng lấy bông hoa hồng ra, cắm nó vào trong túi của Giang Duật Ngôn, sau đó em giơ tay thử sờ tóc anh, thấy người đàn ông không từ chối, đôi mắt hạnh to tròn hơi cong lên, "Ngày hôm qua anh đã bảo vệ em, làm tốt lắm ạ."

Em không keo kiệt mà khen tặng, "Còn sửa lại vườn hoa cho em, tặng cho em rất nhiều hoa hồng xinh đẹp nữa."

Ngoài dự đoán, tóc của người đàn ông rất mềm, Ô Nhạc Trừng rất thích sờ, tay em vỗ về từng chút một, "Sau này em bị bắt nạt, anh vẫn sẽ bảo vệ em, được không ạ?"

Không có người là không biết rõ sờ đầu một alpha đại biểu cho điều gì.

Nhưng thiếu niên lại sờ tóc Giang Duật Ngôn xong, còn tò mò mà dùng đầu ngón tay sờ vào yếu hầu anh một chút.

Lớn thật đó.

Em lại tự sờ em.

Môi Giang Duật Ngôn khẽ nhúc nhích, nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì, cúi đầu vùi mặt vào giữa hai chân thiếu niên.

Trái tim đang kích động nhảy lên, tin tức tố của alpha cũng không kìm được mà tràn ra, gắt gao quấn quanh Ô Nhạc Trừng.

Ngọt quá.

Bé cưng của anh.

Anh không nên chỉ đánh gãy chân Sở Lệ.

Tác giả có lời muốn nói:

Tới lúc ngây thơ rồi.

Bé cưng có nhiều anh trai tốt lắm, hy vọng mấy người ( chỉ chỉ trỏ trỏ với thợ làm vườn, Giang lớn, họ Sở) đừng tự mình ảo tưởng!