Chương 4: TG 1: Nhóc quỷ beta đáng thương (4)

4: Mọi người đều sẽ thích con, bé à.

Ngày 8 nhanh chóng đến gần.

Ô Nhạc Trừng ăn cơm trưa xong, em ngồi trước cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc mà đếm số siêu xe đi qua nhà em để đến nhà họ Sở.

Em muốn tính toán xem em phải phá hư tiệc sinh nhật của Sở Lệ trước mặt bao nhiêu người.

Không biết anh ta có tức giận đến nỗi tìm rất nhiều người đến để đánh em không nữa.

9364 nhìn thấy em đang hồi hộp, trấn an nói: 【 Ngài chỉ cần giả bộ không cẩn thận hắt rượu trúng người anh ta là được rồi. 】

【 Có lẽ anh ta sẽ không tức giận đến mức muốn đánh ngài đâu. 】

Ô Nhạc Trừng lại bởi vì 9364 nói mà có lo lắng mới, "Nhưng kỹ thuật diễn của tớ rất kém."

【 Không sao cả. 】9364 dừng một chút, lại nói: 【 Những thứ đó đều không quan trọng. 】

【 Quan trọng nhất chính là ngài phải phá hư tiệc sinh nhật của anh ta. 】9364 nhấn mạnh hai chữ phá hư một cách nặng nề.

Ô Nhạc Trừng nghiêm khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, trịnh trọng gật đầu.

Lúc Ô Tụng đến đón Ô Nhạc Trừng thì phát hiện biểu cảm của em rất nghiêm túc, không khỏi nhéo mặt em, kỳ quái hỏi: "Con hồi hộp sao?"

Ô Nhạc Trừng lắc đầu.

"Hôm nay con xinh đẹp như một công chúa vậy." Ô Tụng nhìn thiếu niên từ trên xuống dưới, như đang thưởng thức tác phẩm hoàn mỹ nhất, ông cười nói: "Mọi người đều sẽ thích con, bé à."

Thiếu niên mới 18 tuổi, khung xương nho nhỏ làm cơ thể em cũng có vẻ nhỏ xinh, áo sơ mi tơ lụa màu trắng thấp thoáng một đoạn eo thon thon, vớ dài màu trắng kéo đến giữa bắp chân trắng nuột, da thịt lộ ra trắng như tuyết vậy í.

Ngũ quan tinh xảo xinh đẹp như không có thật, mặt nhỏ, nhưng đôi mắt rất to rất tròn, đuôi tóc hơi xoăn làm em trông cực kì mềm mại ngoan ngoãn, cả người đều lộ ra nét xinh đẹp cao quý.

Đó là một khí chất rất khó để hình dung ra.

Em là ngây ngô thuần khiết, nhưng đồng thời cũng là quyến rũ gợi cảm.

Đó là kiểu quyến rũ như trái tim bị gãi ngứa, làm người muốn nhai nuốt em vào bụng.

Ô Tụng hiểu biết những tên chó săn alpha đó, ông tin rằng không có người nào là không bị bé cưng xinh đẹp của ông hấp dẫn cả.

Ô Tụng rất thưởng thức, "Công chúa" lại nhíu mày, phản bác: "Con là con trai mà."

Em nói, ngước mắt nhìn Ô Tụng một cái, khóe môi cong lên, lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ, Ô Nhạc Trừng có chút vui vẻ mà nói: "Nhưng ba khen con con vẫn rất vui ạ."



Trời còn chưa tối hẳn, nhà họ Sở đã sáng trưng đèn đuốc, cả trai lẫn gái mặc âu phục váy dự tiệc bước xuống từ trên xe, mang theo thứ kiêu ngạo mà chỉ trong vòng bọn họ mới có.

Sang trọng, phù hoa, ngợp trong vàng son, những bữa tiệc của giới thượng lưu luôn đính kèm với mấy chữ này.

Lớp trang điểm đẹp đẽ cùng với quần áo sang trọng giống như lớp mặt nạ tên là "mỹ lệ", những chàng trai cô gái đi cùng quyền quý đến tham gia bữa tiệc mặc nó ở trên người, lướt qua lộng lẫy dưới ánh đèn thủy tinh, trên mặt là nụ cười hoàn hảo, thật thật giả giả mà tiến hành nịnh nọt và thổi phồng những người xung quanh.

Ô Tụng và Ô Nhạc Trừng đến đã thu hút rất nhiều ánh mắt, nhưng không có cái nào là ý tốt cả.

"Bướm xã hội" luôn luôn là đề tài và truyện cười trong miệng mọi người, mà lần này ông ta còn mang theo một đứa bé.

Đứa con hoang không rõ nguồn gốc của ông ta.

Đứa con giúp Ô Tụng nhận cha khắp nơi mà tích lũy tài sản.

Có người ghét bỏ mà quay đầu đi, nhưng càng có thêm nhiều người không có ý tốt mà chuyển tầm mắt lướt qua Ô Tụng, trắng trợn táo bạo mà đánh giá thiếu niên phía sau ông, lại ngây ngẩn cả người khi nhìn thấy mặt em.

Thiếu niên sạch sẽ và xinh đẹp như dê con vào nhầm ổ sói, em như không thấy ác ý và xa hoa mê loạn xung quanh mình, chỉ hơi ngửa đầu, tò mò mà nhìn đèn thủy tinh ở trên cao.

Áng sáng vụn vặt lập loè trong ánh mắt em, thời gian như tạm dừng lại.

Cách đó không xa, có người phát ra một tiếng kinh hô, người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn không cẩn thận làm đổ ly rượu lên người khác, người xung quanh anh ta lúng túng nói không sao, nhưng ánh mắt cũng không nhịn được mà lén lút nhìn về phía thiếu niên kia.

Có không ít người lén nhìn cũng như anh ta, khiến hành vi thiếu lễ phép như vậy của anh ta cũng không ai chú ý đến.

Hành lang tầng hai.

Sở Lệ dựa vào lan can, quay lưng về phía bữa tiệc ở tầng dưới, đang cúi đầu sử dụng điện thoại.

Alpha mặc một bộ âu phục màu đen, ngũ quan góc cạnh rõ nét, dáng người cao lớn khoẻ khoắn khiến anh càng thêm thành thục trưởng thành, nhưng bực bội trong đôi mắt kia như sắp tràn ra ngoài.

Bữa tiệc nhàm chán này giống hệt cà vạt thắt chặt trên cổ anh vậy, làm anh cảm thấy phiền toái.

"Anh Sở à, sao em ấy vẫn chưa tới vậy anh." Tóc xanh đi ra từ một hướng khác, tay nắm lan can thăm dò tầng dưới, ánh mắt mong mỏi bắt được bóng dáng Ô Nhạc Trừng ở lối vào.

Sở Lệ xụ mặt, nói: "Tao nhờ quản gia đi đón em ấy rồi, bọn họ sẽ không vào từ cửa trước."

Tiệc nhàm chán như vậy, đương nhiên anh sẽ không để thiếu niên tới đây rồi, anh đã chuẩn bị sân khác để thiếu niên chúc mừng sinh nhật cho anh rồi, đến lúc đó chỉ có hai người bọn họ.

Không biết Sở Lệ nghĩ tới cái gì, mặt mày lại giãn ra.

Người bên cạnh không biết nhìn thấy cái gì, giọng kinh ngạc nghi ngờ hỏi: "Anh Sở à, anh chắc chắn không vậy?"

Cậu ta chỉ vào bóng dáng hai người ở dưới, "Nhưng sao em ấy lại đến cùng Ô Tụng thế kia."

Sở Lệ cau mày nhìn qua, thiếu niên bị bao phủ ở trong đám người, nhưng anh liếc mắt một cái đã bắt giữ được bóng dáng em, đồng thời anh cũng không bỏ sót những ánh nhìn của người khác với thiếu niên.

Rõ ràng là một nhóc beta, không giống như omega sẽ làm rối loạn lý trí của alpha, nhưng thiếu niên lại hấp dẫn hơn omega rất nhiều.

Sắc mặt anh vốn dĩ có chút thả lỏng lại trở nên đen kịt, anh xoay người muốn đi xuống, nhưng điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Sở Lệ cúi đầu nhìn thoáng qua, không kiên nhẫn mà tắt đi.

Tóc xanh tinh mắt nhìn thấy tên người gọi tới, nóng lòng muốn thử mà nói: "Anh Nghiêm tìm anh chắc chắn là có chuyện gì rồi, để em xuống đó tìm người giúp anh đi anh Sở à."

Sở Lệ liếc cậu ta, nói: "Bảo với em ấy là ở trong phòng tao chờ tao." Trước khi rời đi, anh lại cảnh cáo thêm một câu, "Đừng làm chuyện thừa thãi."



Ô Nhạc Trừng thích náo nhiệt, nhưng không biết vì sao bầu không khí của buổi tiệc này lại làm em cảm thấy rất quái lạ.

Giống như có người đang nhìn lén em, nhưng khi em nhìn qua, em lại không bắt được những ánh mắt đó.

Những người đó như ở trên cao, ngẫu nhiên nhìn em một cái, ánh mắt kia rất khó phân biệt. Nhưng Ô Nhạc Trừng nhớ lại giả thiết nhân vật của em, hoài nghi là bọn họ đang căm ghét em.

Em trốn ra sau Ô Tụng.

Ô Tụng lấy một ly rượu trên cái khay mà người hầu đang bưng, xoay người đưa cho Ô Nhạc Trừng, chỉ vào cầu thang ở một bên, nói: "Đi lên lầu mời chủ nhân của bữa tiệc này một ly rượu đi."

"Còn nhớ rõ căn phòng mà ta nói con chứ?"

Ô Nhạc Trừng nhìn thấy ly rượu, đôi mắt em hơi hơi trợn to, em cẩn thận nhận lấy đạo cụ mà em sẽ dùng để phá hư tiệc sinh nhật.

Ô Tụng thấy Ô Nhạc Trừng không trả lời, lại hỏi thêm một lần nữa.

"Con nhớ ạ." Ô Nhạc Trừng nhìn chằm chằm ly rượu, nghĩ, ly rượu này sắp mời lên âu phục của Sở Lệ rồi.

Em xoay người che chở ly rượu, chậm rãi lên lầu, không chú ý tới phía bên kia cầu thanh có một thiếu niên tóc xanh đang chạy xuống dưới.

Hành lang lầu hai trải một tấm thảm êm dày, hai bên tường treo tranh sơn dầu ngập tràn hơi thở nghệ thuật, Ô Nhạc Trừng đi tìm từng phòng, cuối cùng đi đến một đầu khác của hành lang, cũng không tìm được căn phòng treo thẻ gỗ mà Ô Tụng nói.

Em nghiêng đầu thắc mắc: "Sao tớ không thấy nhỉ?"

9364 nói: 【 Ô Tụng mua tin tức từ người hầu, nhưng xem ra là giả rồi. 】

【 Nhưng mà, Sở Lệ chắc chắn sẽ xuất hiện ở lầu hai. 】

Ô Nhạc Trừng chớp mắt, tay em cầm ly rượu, suy nghĩ một chút, nói: "Vậy tớ cứ từ từ ở chỗ này đi."

Em cầm ly rượu đứng ở góc tường.

Có tiếng bánh xe cán qua thảm truyền từ sau đến, Ô Nhạc Trừng xoay người nhìn, một thanh niên có sắc mặt tái nhợt đang ngồi trên xe lăn được một người khác đẩy tới từ bên kia hàng lang.

Đối phương mặc một bộ âu phục màu trắng, cổ áo hơi mở ra, thân hình có chút mảnh khảnh, nhưng ngũ quan rất tuấn tú, thấy Ô Nhạc Trừng nhìn qua còn lộ ra một nụ cười thân thiện với em.

Ô Nhạc Trừng sửng sốt, theo sau đó đáp lại anh ta bằng một nụ cười xán lạn.

Thanh niên hơi gật đầu với em, bảo vệ ở đằng sau anh ta mở cửa căn phòng nào đó ra, đẩy xe lăn vào.

Trong phòng, Sở Lệ đang ngồi trên sô pha, nghe thấy âm thanh, anh ngước mắt nhìn thoáng qua, gật đầu với thanh niên xem như là chào hỏi.

Trong vòng quyền quý của giới thượng lưu cũng phân chia giai cấp, những người tham gia tiệc ở dưới lầu không cần Sở Lệ xuống tiếp khách, nhưng vài người khác ở trong phòng thì không giống vậy.

Nhà họ Giang, nhà họ Sở, nhà họ Nghiêm và nhà họ Ôn, đều là những gia tộc đứng ở trên đỉnh kim tự tháp, làm người thừa kế của những gia tộc ấy, cho dù bọn họ không cùng nhau lớn lên, nhưng cũng cố ý vô tình mà vẫn duy trì liên lạc.

Mối quan hệ hữu nghị trộn lẫn ích lợi thường có thể duy trì rất lâu dài.

"Sao cậu cứ ngẩn người vậy." Giang Diêm ngồi đối diện cắn thuốc lá, đôi mắt thon dài nhìn Sở Lệ từ trên xuống dưới, mang theo ý tìm tòi nghiên cứu, cười như không cười mà hỏi: "Trong điện thoại giấu bảo bối nào à?"

Sở Lệ cũng không ngẩng đầu lên, có lệ nói: "Liên quan gì đến cậu."

"Hôm nay tôi về có đi ngang qua sân bóng bên kia, nhìn thấy trước căn nhà tồi tàn kia trồng không ít hoa." Giang Diêm phun ra một ngụm khói, hỏi: "Nghe nói là cậu kêu người đến làm à?"

Sở Lệ dừng một chút, ngước mắt nhìn anh ta, "Thì sao?"

"Cậu cũng tốt với đứa con hoang đó nhỉ." Giọng điệu Giang Diêm có chút kì quái, ánh mắt trào phúng như có như không, trông không thân thiện chút nào.

Trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn ở bên ngoài, cũng không ra tay giáo huấn đứa con hoang của Ô Tụng, vốn tưởng rằng cậu ta ở trong căn nhà tồi tàn kia cũng không có khả năng sẽ sống thoải mái, ai ngờ rằng lần này anh đến thì lại phát hiện căn nhà tồi tàn đó có cả một vườn hoa nhỏ luôn rồi.

Sau khi nghe ngóng mới biết được rằng vườn hoa đó còn đuma là do tên chó Sở Lệ này làm cho.

Lúc trước bọn họ nói đến Ô Tụng, tên chó này mắng cũng không kém hơn anh là bao.

Mấy ngày không thấy, như trúng tà vậy đó.

Sở Lệ mặc kệ Giang Diêm, rũ mắt tiếp tục xem album, anh cũng không phải là một tên ngốc, sẽ không ngu mà đi nói cho người khác biết Ô Nhạc Trừng đáng yêu như thế nào đâu.

"Vườn hoa xấu xí đó tôi nhìn thấy ngứa mắt quá, vừa mới kêu người đi nhổ sạch rồi." Giang Diêm hút một ngụm thuốc, ngước mắt đối diện với ánh mắt không vui của Sở Lệ, ánh mắt anh híp lại đang muốn nói thêm cái gì đó, tầm mắt lại phát hiện Giang Duật Ngôn ngồi bên cạnh anh cũng quay đầu nhìn chằm chằm anh.

Anh suýt chút nữa là sặc điếu thuốc này, xoay đầu thắc mắc hỏi: "Làm sao vậy? Anh?"

Tính tình của Giang Duật Ngôn rất lạnh lùng, đối xử với người nhà cũng luôn luôn như thế, vốn Giang Diêm đã quen rồi, nhưng lần này đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của anh trai, anh lại tự nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Rất kỳ quái.

Cảm giác như anh trai đang tức giận vậy.

Nhưng anh cũng không làm gì cả.

Cũng không thể là vì anh nói bản thân anh đã kêu người nhổ sạch vườn hoa của đứa con hoang đó.