Chương 10: TG 1: Nhóc quỷ beta đáng thương (10)

10: Tớ cũng giỏi đó chứ, đúng không?

Đêm khuya.

Điện thoại bên cạnh cái gối thỉnh thoảng lập loè một chút, một giọng nói máy móc lạnh như băng quanh quẩn trong phòng ngủ.

【 Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ một đã hoàn thành. 】

Người trên giường xoay mình lại, theo thói quen mà cọ vào gối, sợi tóc mềm mại rũ xuống má em, hô hấp của em đều đều, ngủ ngon lành.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ô Nhạc Trừng bị Ô Tụng gọi dậy.

"Ta đã nhờ người làm thủ tục nhập học cho con rồi, hôm nay con sẽ đến trường." Ô Tụng không biết lấy ra một cây lược gỗ từ đâu, nhẹ nhàng chải lại mái tóc rối tung cho Ô Nhạc Trừng.

Ô Nhạc Trừng còn buồn ngủ, ngơ ngác nói: "Đi học ạ?"

"Tuổi con đương nhiên là phải đi học rồi."

Ô Tụng xoay người cầm lấy túi trên sô pha, lấy ra hai bộ đồng phục từ bên trong rồi ném lên giường, thúc giục nói: "Nhanh thay đồ đi."

Ô Nhạc Trừng cúi đầu nhìn thoáng qua hai bộ đồng phục, sau đó em lén lút giấu bộ có chân váy xuống dưới chăn.

Ô Tụng ở một bên nhìn thấy hết, cũng chỉ cười một tiếng không nói gì.

【 Đêm qua hệ thống thông báo nhiệm vụ của ngài đã hoàn thành. 】

Ô Nhạc Trừng đang thay quần áo nghe vậy, ánh mắt em sáng lên, sau đó em cong môi, đắc ý nói: "Tớ cũng giỏi đó chứ, đúng không?"

9364 thuận theo mà ừ một tiếng.

Tuy rằng quá trình có hơi kì, nhưng trên thực tế tiệc sinh nhật của Sở Lệ đã bị phá hư, mà dựa theo đánh giá của hệ thống, nhà họ Sở và nhà họ Giang cũng thật sự xuất hiện mâu thuẫn.

Khen Ô Nhạc Trừng giỏi cũng không sai.

Nhóc quỷ mà, vẫn phải khen chứ.

9364 còn nói thêm: 【 Đến trường học chính là nhiệm vụ thứ hai ngài phải hoàn thành. 】

【 Cao trung Hồng Hạc là một trường học quý tộc, các cậu chủ trong vòng đều học ở đây. Ô Tụng phí sức nhét ngài vào, cố ý để ngài vào lớp của Giang Diêm. Ngày đầu tiên ngài đi học đã bị các bạn học cùng lớp cô lập, bởi vì sự tồn tại của ngài, trong trường học lại bắt đầu lan truyền những gièm pha, Giang Diêm lâm vào hoàn cảnh bị người chỉ chỉ trỏ trỏ cười nhạo. 】

【 Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, ngài chỉ cần đi học là được. 】

Ô Nhạc Trừng thắc mắc, "Giang Diêm là ai vậy?"

9364 im lặng một lát, mới nói: 【 Em trai của Giang Duật Ngôn, chính là alpha đã ném bóng rổ vào xe ngài ngày đầu tiên. 】

Ô Nhạc Trừng chậm rãi chớp mắt, cúi đầu nhỏ giọng nói: "À, vậy chắc chắn anh ta sẽ bắt nạt tớ rồi."

Ngày đầu tiên đã dùng bóng rổ ném em, nhìn có vẻ tính cách không tốt lắm.

Nếu là vừa tiến vào thế giới này, 9364 nghe Ô Nhạc Trừng nói như vậy, phản ứng đầu tiên của nó sẽ là an ủi em đừng sợ, nó sẽ tắt cảm giác đau đớn cho em, nhưng lần này nó lại kì quái mà im lặng.

【 Cũng không chắc. 】

Biết đâu vai chính này cũng biến dị thì sao?



Đưa đồng phục Ô Nhạc Trừng xong, thuận tiện nói cho em là phải đi học, Ô Tụng lại đi rồi.

Ô Nhạc Trừng thay đồng phục, mở cửa đi ra ngoài, cả người em vẫn còn ngơ ngác.

Em không biết trường học ở đâu.

Có tiếng loa phát thanh từ một bên truyền ra, Ô Nhạc Trừng quay đầu nhìn, đang dừng bên ven đường là một chiếc siêu xe dài màu đen, có người mở cửa xe bước xuống, biểu cảm nghiêm túc, cằm hơi nâng lên, mặc một chiếc áo vest đen, trong túi lại cắm một bông hồng màu đỏ.

Ô Nhạc Trừng nghiêng đầu, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào quản gia.

Quản gia hơi khom người với em, sau đó mở cửa xe ở một bên ra.

Ô Nhạc Trừng vui vẻ chạy qua, "Anh quản gia ơi, anh đến đón em đi học sao?"

Quản gia rụt rè mà gật đầu, nói: "Là cậu Giang sai tôi đưa ngài đến trường."

Trên hàng ghế sau là một cái khay quen thuộc, trên đó là bánh mì Ô Nhạc Trừng thích nhất cùng với một hộp bò.

Thiếu niên khép hai chân lại, ngoan ngoãn ngồi sau xe, bánh mì bị em dùng tay cầm lên, cắn một miếng nhỏ, em mềm giọng nói: "Anh ấy cũng tốt thật."

Vừa nhờ người đưa em đến trường, còn chuẩn bị bữa sáng cho em nữa chứ.

Quản gia ở hàng ghế trước nghiêng đầu nhìn em, nói: "Cậu Giang nói ban ngày ngài phải đi học, cho nên sửa lại thời gian đến phòng tranh thành buổi tối."

Ô Nhạc Trừng đồng ý, "Dạ."

"Ngài ấy hy vọng ngài có thể mang theo đồ ngủ tới."

"Buổi tối em phải ngủ ở phòng tranh hay sao ạ?"

"Có khả năng là vậy."



Tới trường học, Ô Nhạc Trừng đi theo một thầy giáo lên lớp, vừa vặn là lúc ra chơi, ngoài hành lang người đến người đi, em đi sau thầy giáo, tận lực mà giấu bản thân mình đi.

Nhưng cho dù làm vậy, mỗi khi em đi ngang qua, bọn học sinh vốn đang vui vẻ đùa giỡn nhau đều sẽ đột nhiên dừng lại rồi nhìn chằm chằm vào em.

Alpha và omega trong trường là tách ra, nhưng beta lại bị phân vào tòa nhà alpha này.

Nhóm học sinh trẻ tuổi đang trong thời kỳ bẻ gãy sừng trâu chen chúc nhau ở hành lang hẹp hòi, cánh tay và phần đùi lộ ra bên ngoài phồng lên cơ bắp khoẻ khoắn, hormone giống đực tràn đầy ập vào mặt.

Mà nhóc beta đang gian nan đi xuyên qua bọn họ lại có vẻ nhỏ xinh ngây ngô.

Cũng là bộ đồng phục ấy được em mặc lên người giống những alpha đó, lộ ra cánh tay và đùi, nhưng cổ tay mảnh khảnh kia, lại trắng đến mức loá mắt, còn phần bắp chân và đầu gối ửng hồng lộ ra, không có chỗ nào là không hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Nhóc beta xinh đẹp như cực kì nhát gan, em cúi đầu bước đi, lông mi nhẹ nhàng rung động, đuôi tóc hơi xoăn màu nâu làm em nhìn giống một bé búp bê.

Xung quanh quá mức tĩnh lặng.

Ô Nhạc Trừng cảm thấy kỳ quái, lén lút ngước mắt nhìn thoáng qua, mắt hạnh tròn xoe mang theo một tia cảnh giác.

Có người vừa lúc đối diện với ánh mắt em, nam sinh theo bản năng mà nuốt một chút, ý đồ lộ ra một nụ cười thân thiện.

Ô Nhạc Trừng do dự, cũng nở một nụ cười với cậu ta, má lúm đồng tiền trên má em như ẩn như hiện.

Xung quanh lập tức truyền đến tiếng hít khí.

Mãi đến khi Ô Nhạc Trừng xoay người đi vào một lớp học nào đó, hàng lang mới khôi phục náo nhiệt.

"Ai đây?"

"Là hoa khôi mới tới sao?"

"Em ấy chính là người kia đó."

"Ai?"

"Là con trai của bướm xã hội đó, hôm nay mới chuyển tới."

"Sao lại là em ấy chứ......"

Biểu cảm của mọi người kỳ quái, nhìn về phía lớp học bên kia, nhưng trông vẻ bề ngoài cũng ngọt thật chứ.



Ô Nhạc Trừng vẫn nhớ rằng em sẽ bị bắt nạt trong trường học, cho nên em vẫn luôn rất cẩn thận.

Lúc thầy giáo kêu em tự giới thiệu về bản thân mình, em mím môi, nhỏ giọng mà nói: "Chào mọi người, tớ là Ô Nhạc Trừng."

Tay thiếu niên đặt ở sau người, hai đùi cũng ngoan ngoãn mà khép lại, khuôn mặt nho nhỏ trắng nõn, đôi mắt hạnh tròn xoe vô tội, cả người toả ra vibe học sinh ngây thơ xinh đẹp.

Trước khi tới đây, 9364 đã kêu Ô Nhạc Trừng chuẩn bị sẵn sàng, bởi có lẽ sau khi đi vào lớp học, có khả năng là em sẽ bị các bạn cùng lớp trêu cợt đe dọa.

Trong lòng em vẫn còn rất lo lắng, nhưng đợi một hồi, cũng không có động tĩnh gì, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện mọi người đều đang ngồi im lặng.

Thầy giáo chỉ vào chỗ ngồi nào đó, nói với Ô Nhạc Trừng: "Kia là chỗ của em."

Ô Nhạc Trừng đi qua, đến khi em ngồi lên ghế rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Mà mấy nam sinh ngồi ở hàng phía trước nhìn bóng dáng em đi qua, đều không hẹn mà cùng quay đầu lại, rồi lại xịt keo cứng người mà nhét lọ mực đã mở nắp vào lại ngăn bàn.

Trên bàn là từng cuốn sách giáo khoa mở tung ra, trên đó bị người nào đó dùng bút đen vẽ một con chó.

Ô Nhạc Trừng nhìn, lật sách giáo khoa sang trang khác.

【 Nếu ngài nghe không hiểu, có thể ngây người. 】

9364 vừa mới nhớ ra Ô Nhạc Trừng lúc trước vẫn chỉ là một nhóc quỷ lưu lạc khắp nơi, ký ức lúc còn là người cũng không còn bao nhiêu.

Cũng không biết em có biết chữ hay không.

Như là đã biết 9364 đang suy nghĩ cái gì, Ô Nhạc Trừng phản bác: "Tớ biết chữ."

Em cầm một cây bút lên, viết tên của mình, nhỏ giọng nói: "Tớ đã từng đi học rồi."

Lúc em làm nhóc quỷ cũng đã từng đi học.

Khi đó có một quỷ lớn rất kỳ quái, vừa bắt được em là lập tức dẫn em đến trường học của loài người, còn dạy em biết chữ đọc sách.

Trừ việc luôn thích ôm em ngửi em, Ô Nhạc Trừng cảm thấy có thể miễn cưỡng xem quỷ lớn đó là quỷ tốt.



Bên ngoài phòng học.

Mấy alpha cao lớn dựa vào lan can, thăm dò nhìn xung quanh lớp học, cầm đầu là một alpha tóc đỏ đang nghe điện thoại, "Anh Giang."

"Đúng vậy, hôm nay con trai của Ô Tụng nhập học."

"Vâng?" Tóc đỏ tự nhiên nói: "Thích ứng hay không ấy ạ?"

Cậu ta nhìn vào trong lớp học, bên trong lộn xộn, cậu ta cũng không tìm thấy là ai, thuận miệng nói: "Vẫn ổn ạ."

Tóc đỏ vỗ ngực, bảo đảm nói: "Hôm nay mấy đứa bọn em chắc chắn sẽ cho cậu ta sáng mắt ra."

Bên kia điện thoại im lặng, tóc đỏ nhìn màn hình điện thoại, không để ý mà trực tiếp ngắt máy.

Cậu ta nói với những người khác: "Ngây người làm gì? Bắt người ra đi."

"Anh à, hay là mình bỏ đi?"

"Nhìn em ấy vừa ngoan vừa nhỏ nhắn kìa."

"Bắt nạt như thế nào chứ?"

"Đánh một trận cũng không ổn lắm đâu? Chẳng lẽ đi hôn em ấy một cái?"

"Adu, sao mày chơi trò gì mà mất nết quá vậy?"

"Vậy mày sạch sẽ chắc? Tên thúi như mày tránh xa nhóc xinh đẹp ra một chút đi."

"Đừng bịa đặt nữa, tao vẫn còn trinh mà, còn chưa nắm tay ai bao giờ đâu."

Tóc đỏ không kiên nhẫn mà đánh gãy lời bọn họ, "Nhanh đi bắt người ra đi."

Lằng nhà lằng nhằng, nhóc đó là thần tiên chắc.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngại quá, bé cưng là thần tiên thật.