Chương 66

Phấn son Triển gia

Sau chuyến từ Cảnh quốc về tâm tình của Huân Nhi khá hơn hẳn, nàng không hay cáu gắt nữa, chỉ hay nhìn An Trúc rồi ngẩn người, Tô Huệ biết nàng ấy đang nhớ đến tiểu muội muội của mình, Nhiễm Tâm. Cũng vào đầu năm đó, Tô gia xuất hiện một đối thủ đáng gờm, chủ nhân của tiệm phấn son đó thần thần bí bí đem hàng của Phú lang sa về bán, giá còn rẻ hơn Tô gia nàng một phần.

Tô gia doanh thu phấn son đột ngột giảm đi, mặc dù Tô gia kinh doanh rất nhiều mặc hàng từ phấn son, gấm vóc cho tới lương thực nhưng phấn son là mặt hàng chủ yếu của Tô gia, chiếm hết hai phần ba doanh thu. Nay đột ngột giảm xuống gây không ít biến động.

– Thϊếp nghĩ, mình buôn bán nhỏ thôi cũng được- Tô Huệ an ủi Tô An, mặc dù lòng nàng rất lo đến một ngày bán còn không được một món, tất cả hàng trong kho phải hủy.

Huân Nhi trầm ngâm suy nghĩ, rõ ràng là người này muốn cạnh tranh với Tô gia nàng, bán với giá đó không thể nào sinh lời được. Có thể hắn chỉ muốn giảm giá như vậy một thời gian để thu hút hết khách nhân của Tô gia, sau đó mới đặt chân vào thị trường.

Hoàng y vàng rực của Nam Cung Uyển có chút nổi bật bước vào trong, nàng thấy không khí rất căng thẳng nơi này, liền nói: – Thϊếp mới sang bên ấy xem, cảm thấy hắn bán hàng y hệt nhưng rất rẻ. Thϊếp sẽ cho người tra xem người đó là ai.

Ngồi yên lặng ở một chỗ ồn ào không làm Bính Đình suy nghĩ được gì, chỉ lo hàng trong kho mãi không bán được sẽ hỏng mất. Chưa kể Tô gia còn mới tuyển chọn thêm một ít hàng, sẽ về trước xuân để bán cho khách nhân.

– Các nàng cứ đợi sự tình thế nào đã. –Tô An đi ra ngoài, nàng cũng sớm biết những mặt hàng không được thay đổi sẽ đem lại sự nhàm chán, mà cho dù thay đổi mãi miết thì cũng là hàng Phú Lang Sa, chẳng phải của nàng. Mà thương nhân Phú Lang Sa cũng không phải không nâng giá.

Từ mấy tuần này Bính Đình và Nam Cung Uyển đã sớm tự sáng chế ra được nước hoa, phấn thơm, qua thử nghiệm, nàng thấy công hiệu tuy có chút thua Phú Lang Sa. Nhưng các nàng thấy căn bản của các nàng phù hợp với thời tiết Trường An hơn, có điều về mẫu mã các nàng vẫn chưa quyết định được là nên làm kiểu truyền thống hay theo Phú Lang Sa.

– Phu quân, nàng đợi một chút- Bính Đình đi theo Tô An ra tới thư phòng, Nam Cung Uyển cũng sớm cùng nàng chạy theo Tô An. Hai người muốn cho Tô An một bất ngờ, rằng hai nàng hoàn toàn có thể sáng chế ra được, vậy mà để hôm nay mới có thể nói cùng nàng, muốn cho nàng bất ngờ liền biến thành không nói không còn đường giải quyết.

Tô An mỉm cười nhìn Bính Đình, người có mắt đều biết nụ cười đó của Tô An không vui một chút nào: – Các nàng sao lại đi theo ta? Ta chỉ đang muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút kế sách.

– Uyển Nhi và thϊếp cho nàng xem thứ này- Bính Đình dắt tay Tô An đi, Nam Cung Uyển cũng ở bên phụ họa. Hai nàng kéo Tô An đến Mẫu Đơn các của Uyển Nhi, đi sâu vào bên trong là một khu phòng trống, trên đó rất nhiều chai lọ nhuốm đen. Hai nàng lấy bên trong tủ ra những hộp phấn son tự làm, cả phấn thơm, nước hoa. Các nàng để la liệt lên bàn cho Tô An xem, Uyển Nhi chỉ vào mặt mình, bảo rằng:

– Thϊếp và Đình tỷ đã thử nửa tháng nay, rất được. Còn đem cho nữ nhân Hoa thôn thử, nên nàng yên tâm, sẽ không sao, thϊếp nghĩ chàng nên kiếm người đúc hộp, từ nay chúng ta.. có thể không buôn phấn son Phú Lang Sa nữa.

Bính Đình gật gù phụ họa: – Thϊếp thấy chỉ cần có hai mươi ba mươi người cùng bọn thϊếp sản xuất, có thể sẽ kịp bán, nhân công rẻ hơn buôn hàng về, giá thành cũng sẽ giảm.

Tô An như tìm thấy được gì đó trong mớ hỗn loạn trong đầu mình, nàng nói rằng: – Ta biết chỗ có thể làm hộp, nên làm hộp pha lẫn giữa Phú Lang Sa và Nam quốc mình.

– Cái này, thϊếp cũng đã vẽ xong.- Bính Đình khum người xuống lục lọi trong tủ mình một số bản vẽ mẫu- Thϊếp nghĩ là mẫu này được, mẫu này, mẫu này- Vừa nói nàng vừa mang giấy vẽ của mình trải ra bàn. Uyển Nhi cũng nghiêm túc nhìn ngắm các bức tranh của Bính Đình, vốn dĩ hai nàng đã cùng nhau chọn trước vài mẫu rồi nên Bính Đình chỉ việc giới thiệu lại với Tô An.

Trong lòng Tô An như hươu được vẽ lối, lập tức trở nên sáng suốt, nàng ôm lấy hai phu nhân của mình trong vòng tay, thì thầm: – Cảm ơn hai nàng.

– Ngốc, chúng ta là người một nhà- Bính Đình cười nhẹ nhàng như hoa lan nàng trồng trong màn mưa dày dặc năm ấy, kiên cường mà vẫn mang nét dịu dàng cố hữu.

Nam Cung Uyển cũng vùi đầu vào vai Tô An, nàng rất thích khi giúp được phu quân nàng một điều gì đó, dù chỉ là nhỏ nhoi: – Thϊếp rất vui vì nàng thích nó.

– Ta đương nhiên thích, vậy bây giờ ta sẽ sắp xếp người, lẫn tìm chỗ gia công hộp. Các nàng đợi nhé?- Tô An mỉm cười nhìn hai nàng, sau khi nhận được cái gật đầu từ hai người liền đi khỏi.

Lúc này Bính Đình cùng Nam Cung Uyển ra phố đi xem phấn son Triển gia, biển hiệu rất to đặt trên cửa hàng lớn. Lòng Bính Đình liền giật thót một cái, chẳng lẽ là Triển Giang tìm đến tận nơi này ép nàng? Không có khả năng, Bính Đình chậm chậm nhìn vào bên trong vẫn không thấy lão bản của phấn son Triển gia.

Nữ nhân háo hức xếp hàng vào bên trong cửa hiệu của Triển gia rất đông, so với vẻ ảm đảm của Tô gia liền khác biệt. Bính Đình đi vào bên trong cửa hiệu phấn son Tô gia, Tuyết Y thấy nàng nhưng không nói gì, chỉ nhìn Nam Cung Uyển, hỏi rằng:

– Có chuyện gì sao?

Nam Cung Uyển lắc đầu, bảo rằng:

– Muội không có chuyện gì, chỉ là bên kia đường cửa hiệu Triển gia thật đông.

– Vâng, tỷ biết- Tuyết Y với tay đem hộp phấn trên kệ xuống, thấy một khách nhân nhìn vào trong cửa hiệu nàng cũng hỏi xem- Khách quan muốn xem gì không? Có thể vào đây ta sẽ giới thiệu phấn son phù hợp với cô nương.

Vị khách quan đó lắc đầu: – Không, ta nhầm hướng, vốn dĩ định đến Triển gia mua phấn son cơ mà.- Nói rồi liền đi mất, bỏ cả ba nữ nhân đứng bơ vơ trong cửa hiệu, lạc lõng, vắng khách, chưa bao giờ phấn son Tô gia lại lâm vào cảnh này.

Bính Đình nói: – Nhị tỷ, có lẽ muội nên đi một vòng quanh chợ để xem lại bên Triển gia.

– Ừ- Tuyết Y nói, giọng hơi nhẹ.

Sau khi ra khỏi cửa hiệu của Tô gia, Uyển Nhi liền húc vào tay Bính Đình: – Tỷ tỷ không đợi đi, tối nay là huynh trưởng muội tra xong rồi gửi thư ngay.

– Chỉ muốn xem tận mặt một chút- Nàng hi vọng chỉ là nhầm, một người nào đó họ Triển thôi. Bính Đình trong lòng đang lo sợ, tim nàng cứ đập thình thịch trong l*иg ngực. Quá khứ đen tối đó định kéo theo đến tận cả tương lai của nàng? Định dìm chết nàng sao? Bính Đình cảm thấy thật hận, chỉ muốn gặp tên Triển Giang đó, đánh cho hắn một trận.

Nàng vẫn nghĩ đó là Triển Giang cho đến khi đi trên đường vô thức đυ.ng phải bả vai một nữ nhân cao hơn nàng một chút, nàng ấy vận y phục màu trắng nhạt, tay áo viền xanh đậm, trên tay phe phẩy một chiếc quạt trắng.

Là nàng ấy chứ không phải hắn. Triển Nghi.