Chương 49

Hồi gia

Nam Cung Kiện thuê một biệt viện ở bên cổng thành đông, đủ chỗ cho các hạ nhân của mình ngủ trọ lại. Tô An được phân phó ở một sương phòng phía tây, nàng phân phó người nấu nước mang vào phòng cho Bính Đình, trời của Cảnh quốc tương đối lạnh, mới ngả về chiều mà đã muốn chui vào chăn.

– Trời lạnh lắm, nàng lại đây.

Tô An kéo Bính Đình lại chỗ mình, cho nàng ấy ngả lưng xuống giường rồi ôm chặt ủ ấm cho nàng. Bính Đình ôm lấy Tô An như mỗi đêm hai nàng ở Túy Hương lâu, trời có lạnh tới mức nào nàng cũng không sợ, chỉ cần có nàng ấy.

– Đình Nhi, nàng có tin ta không?

Bính Đình nghe Tô An hỏi vậy nên ngẩng đầu lên nhìn nàng, chờ đợi nàng ấy nói tiếp.

– Đình Nhi, nàng có thể chịu một chút ấm ức, ý ta…

Tay Bính Đình ở eo Tô An, nhẹ nhàng mà xiết chặt:

– Ý của nàng như thế nào? Thϊếp chịu ấm ức chẳng sao cả.

Vốn dĩ ở Túy Hương ấm ức cỡ nào nàng cũng chịu được, chẳng nghĩ có thứ có thể làm khó dễ nàng hơn thế, cho đến khi Tô An nói muốn nàng ở tiểu viện bên trong nội phủ của Nam Cung Kiện, để dễ bề gặp mặt. Tim nàng như ngưng lại, hẫng một nhịp.

– Nàng sợ các phu nhân ở nhà phải không? –Bính Đình không khóc không nháo, nàng biết thân biết phận của mình, hỏi xong một câu liền thấy quá phận, nàng không hỏi tiếp.

Tô An ôm chặt Bính Đình trong l*иg ngực mình, vuốt ve lưng ong, hôn nhẹ lên má nàng.

– Ta không sợ các thê tử ở nhà, nhưng Huân Nhi chỉ mới sinh con được vài tháng đã chịu liền mấy biến cố, ta chỉ e quá khích nàng ấy sẽ phát điên mất.

Không nghe Bính Đình trả lời, Tô An liền lật người nằm trên nàng ấy, nhìn thẳng gương mặt đang trầm tư kia. Nàng biết Bính Đình buồn, nữ nhân nào có thể chịu được chuyện như thế? Nhưng Huân Nhi chỉ vừa mới sinh con xong, nàng sợ, nỗi sợ vô tình nàng tổn thương cả Huân Nhi lẫn An Trúc.

– Nàng là thê tử của ta, là ngũ phu nhân Hạ Bính Đình, chờ ta một năm ta sẽ đón nàng về. Ta hứa. Bính Đình, nàng tin ta.

Môi Tô An chạm khẽ vào đôi môi như quả mọng của Bính Đình, khẽ khàng ngậm lấy, nàng nâng đầu nàng ấy lên một chút, môi cùng môi quấn quít.

– Tin ta, những lời ta hứa ta nhất định làm được.

Vạt áo khẽ mở, cái lạnh ở Cảnh quốc cũng không cản trở được vui thú chốn khuê phòng. Bính Đình sớm cố gạt những buồn bã trong lòng qua một bên, dù sao nàng ấy cũng kêu nàng chờ, nàng sẽ chờ được. Nhưng nữ nhi ganh tị lẫn nhau là chuyện không thể tránh khỏi, cho nên nàng cào trên vai Tô An một đường, trừng phạt nàng ấy dám đối xử như thế với nàng.

Y phục rơi rớt xuống sàn nhà, đâu đó chỉ còn hơi thở nặng nề của Bính Đình, làn da đỏ ửng vì ái tình nồng đậm. Tô An lần đầu trọn cả trái tim mình mà vui thú cùng Bính Đình, không ghen tuông, không ấm ức, chỉ có tình yêu ở đây, ngay lúc này.

Trong ánh nền lập lòe mờ tỏ, dáng hình Bính Đình còn hơn tiểu tinh linh xinh đẹp đang câu dẫn nàng, nàng ấy hưởng ứng cùng nàng, tay ôm lấy thắt lưng nàng, siết chặt. Làn da mềm mại trắng như ngọc thạch, đôi môi thoang thoảng hương hoa đào, như rượu ủ lâu năm, chưa gì đã khiến Tô An say khướt.

– Ta yêu nàng, Bính Đình.

Cơ thể Bính Đình chợt khựng lại trong giây lát, nàng không nói gì nhưng vui hơn hẳn, môi mau chóng kiếm môi Tô An, quấn quít. Tay Tô An ở nhũ phong Bính Đình, nhẹ nhàng nhu lộng, trong không khí, dư vị ái ân nồng đậm.

Mùa xuân đã tận, hạ đã tới. Nàng ấy chính là ánh nắng nóng bỏng của nàng, đôi khi nắng muốn cháy cả da thịt, đôi khi lại như nâng niu, nhảy múa trên đôi môi, làn da nàng. Khi nàng ấy tiến vào trong nàng, tất cả suy nghĩ khác dường như biến mất. Trong lòng nàng dường như chỉ còn một người, trong cả thiên hạ này.

– Thϊếp cũng rất yêu nàng, Tô An.

Trong phòng, đêm xuân dài dẳng.

Sáng sớm, khi mọi người tỉnh giấc Tô An vẫn còn ôm Bính Đình ngủ, cho đến khi Nam Cung Kiện đập cửa gọi dậy nàng mới từ từ bò trong mộng tỉnh giấc.

– Biết rồi, biết rồi, thưa thập nhất huynh!

Tô An ngáp ngủ, nàng hôn lên má Bính Đình, nói:

– Để ta lấy nước ấm cho nàng rửa mặt. Nàng mệt chứ? Lên xe ngựa mình ngủ tiếp.

– Vâng. –Bính Đình cũng ngáp dài.

Sau khi mặc y phục xong, Tô An còn khoác thêm cho Bính Đình một lớp áo choàng dày, tỉ mỉ trùm từ trên đầu nàng xuống, không muốn bất kì cơn gió nào làm nàng ấy lạnh giá. Nam Cung Kiện mỉm cười, thong thả thúc ngựa đi trước.

Sau khi đỡ Bính Đình lên xe ngựa xong, Tô An liền đi kiếm Đạp Tuyết của mình, thúc ngựa đi lên cạnh Nam Cung Kiện nói chuyện, sẵn tiện nhờ vả.

Trời đã qua mùa xuân mà vẫn lạnh giá, đó là lý do Cảnh quốc không trồng được cây nhiều, lúc thì quá nóng, lúc thì quá lạnh. Tô An choàng một chiếc áo choàng dày màu đen tuyền, truyền bầu rượu cho Nam Cung Kiện uống cho ấm người rồi nói:

– Kiện, ta có thể để thê tử của ta ở nhờ biệt viện của ngươi một thời gian không?

– Gì?- Nam Cung Kiện sặc rượu, rượu nhanh chóng cay nồng lên mũi, ho sù sụ.

Tô An hạ giọng nói nhỏ lại cho Nam Cung Kiện nghe, hắn liền lắc đầu bảo:

– Không được, ngươi mua cho nàng ấy một tiểu viện được mà.

– Ta biết, nhưng như thế việc gặp nàng ấy sẽ rất khó, giúp ta đi, nhớ ngươi nợ ta ân tình không? – Tô An kéo tay áo Kiện, hắn ta nghe tới ân tình liền thúc thủ chịu trói, ai mượn ngày đó liền hứa, giờ từ chối không được.

Nhưng biết là như thế nhưng Nam Cung Kiện vẫn nói: – Các phu nhân của ngươi vừa nhờ ta đi đón ngươi, chúng ta không ai nợ ai rồi.

– Đâu phải ta nhờ ngươi, nhỉ? –Tô An cười khì – Vậy nhé, ta về trong xe dỗ nàng ấy ngủ tiếp, ngươi giúp ta.

– Kiếp trước ta nợ cả dòng tộc nhà ngươi!- Nam Cung Kiện mắng với theo.

Lúc Tô An định đưa ngựa cho người khác cưỡi thì Bính Đình vén rèm ra, nàng thích thú nhìn Đạp Tuyết, mắt long lanh nhìn nàng:

– Tô An, nàng dạy ta cưỡi ngựa được không?

Hôm qua được lên ngựa làm Bính Đình rất thích rồi, định là hôm nay sẽ nói Tô An cho nàng tập cưỡi thử, mãi mới nhớ. Tô An ngưng ngựa nhảy xuống, dắt tay nàng ấy xuống mã xa rồi đỡ nàng ấy lên Đạp Tuyết.

– Đây là nội thành, nàng chạy loạn sẽ chết người, đợi chừng nào ra khỏi thành ta sẽ tập nàng cưỡi, Đạp Tuyết rất ngoan.

Nàng cũng nhảy lên ngựa ôm lấy bụng Bính Đình, hai người cùng nhau cưỡi ngựa ra khỏi thành. Nam Cung Kiện bảo thủ vệ đuổi theo sau hai người, chỉ sợ kịch cũ tái diễn, người khổ lại là chàng thôi. Uyển Nhi không phải người mà chàng có thể thuyết phục, ủi an, người duy nhất làm được điều đó chỉ là Tô An kia thôi. Nên chàng sợ có chuyện gì sẽ bị băm nhỏ ra mất.

Ra tới ngoại thành Tô An chỉ Bính Đình cách cầm cương ngựa, cách thúc ngựa đi nhanh, ghìm cương đi chậm, rẽ trái, rẽ phải, quay đầu. Trong một ngày không thể học hết nhưng Bính Đình rất hứng thú, nàng nhớ sơ qua, rồi cứ thế Tô An ngồi sau nàng chỉ dẫn thêm, chưa tới Trường An nàng ấy đã có thể điều khiển Đạp Tuyết.

Trường An, như thế mà lại càng gần.