Chương 41

Vào Túy Hương Lâu làm thư đồng

Dòng nước như uốn quanh núi cao, kéo dài đến tận Thạnh Khương quốc. Tô An thấy thân thể mình bồng bềnh nửa dưới nước nửa trên bờ nhưng không dậy nổi, thời tiết lúc này đang rất lạnh nên cũng chẳng có ai ra bờ suối giặt đồ. May thay có một vị tẩu tẩu phải gánh nước về xài, thấy nàng nằm trên bờ liền la thất thanh, rớt cả hai gầu nước rỗng xuống đất.

– Cứu… cứu ta…

Nàng thều thào, sớm đã chẳng có mấy phần thanh tĩnh. Máu trên trán nàng chảy xuống, loang lổ trên mặt sông một màu đỏ kinh người, vốn mặc một thân áo bào hoa lệ màu đỏ rực nên nàng nằm đó càng trở nên nổi bật hơn nữa.

Tẩu tẩu dò xét đi lại gần nàng, sờ mũi thấy hơi thở vẫn còn dẫu mong manh. Thấy vậy liền vứt đồ ở đó lại, mang nàng về nhà, người Tô An mặc nhiều quần áo mà lại đẫm nước lên rất nặng. Phải mất hai khắc vị tẩu tẩu đó mới đem được nàng về nhà, đốt lửa sưởi ấm, mời đại phu cho nàng.

Dòng nước mạnh như vậy mà cô nương này vẫn còn sống thật là một kì tích, tẩu ấy thầm quan sát, bộ trang phục trên người vị cô nương này đảm bảo rất đắt. Thế nên cởi ra, thay vào bộ đồ phu quân mình, lục lọi trên người thấy được xấp bạc và ngân phiếu bèn lấy hết. Thầm nghĩ lần này giàu to rồi, thế nên tẩu ấy liền nghe theo đại phu sắc thuốc bổ đắt tiền cho vị cô nương này, tính ra vẫn lời to.

Tô An mê man đến tận nửa tháng mới hồi phục được, Liên tẩu mừng rỡ cuối cùng cũng đuổi được người này ra khỏi nhà liền mang Tô An vứt ra phố với một chút bạc vụn. Nàng ngồi ở góc thành, ngơ ngác nhìn mọi người qua lại, có người dừng lại cho nàng chút bạc thương xót nàng cũng nhận lấy, như một thói quen. Tô An còn rất yếu, chịu không được lại ngất đi vài lần, tỉnh tỉnh mê mê.

– Trời lạnh thế này mà tên này nằm đây, chết mất.

Lý tú bà ở Túy Hương lâu đi lại gần nàng, dùng quạt hất mặt nàng qua lại để xem mặt, sau đó lại xem đến tay chân. Thấy nàng cũng được bèn nói với Xuân Nhi rằng:

– Ta thấy mang hắn vào trong, đợi hắn tỉnh xem hắn có chịu làm thư đồng cho Bính Đình cô nương không. Người này mà không được nữa thì khỏi thư đồng gì xấc, người thứ mười rồi.

Tiểu cô nương với hai chùm tóc bánh bao trên đầu liền cung kính dạ, sau đó sai hai người lực lưỡng mang Tô An vào trong. Được sưởi ấm nên Tô An từ trong mê man tỉnh dậy, thấy tiểu cô nương mang cho mình bát canh nóng bèn thều thào hỏi:

– Sao ta lại ở đây? Phong thúc đâu?

– Phong thúc? Lý ma ma nói là ngươi nằm ở đường một ngày nữa sẽ chết thôi, cho nên muốn mang ngươi vào đây, nếu ngươi không chê đây là chốn lầu xanh dơ bẩn thì ở lại làm thư đồng cho Bính Đình cô nương. Thật ra Bính Đình cô nương cũng rất tình cảm, ngươi nhịn nhục xíu là được.

Tô An đưa chén canh nóng lên ngang miệng, thổi một cái rồi uống, cảm giác ấm nóng lan tỏa trong người nàng, làm nàng thấy thật thoải mái.

– Ta? Tại sao lại phải làm cho Bính Đình cô nương.

– Ngươi làm được thì làm, không thì mai sang bên đường ăn xin tiếp đi. Bính Đình cô nương có yêu cầu ngươi biết chữ đâu, chỉ cần sai vặt thôi.

Đến buổi trưa Tô An mới biết được tiểu cô nương đó tên là Xuân Nhi, Xuân Nhi dẫn nàng đến gian phòng ở phía Tây, nàng ngơ ngác đi theo sau lưng. Sau rèm châu, cô nương Bính Đình dữ dằn trong truyền thuyết kia đang thong thả gảy đàn, nghe có người vào thì đàn chậm lại rồi ngưng hẳn.

– Lại là một tên vô dụng nào nữa?

Xuân Nhi nói:

– Đây là Tiểu Đông tử, hầu hạ Bính Đình cô nương ạ.

– Ơ? Tiểu Đông tử? Ta là Tô Vĩnh An.

Xuân Nhi lè lười chọc nàng, sau đó cáo lui. Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn Tô An và Bính Đình, không khí thật ngượng ngập, Tô An đứng đó cũng thấy thừa thãi.

– Đi đến bếp lấy cho ta một ít trà Bích Loa Xuân đi.

– Dạ!- Tô An cung kính cáo lui, đóng cửa phòng lại lật đật chạy ra bếp như ma đuổi. Cô nương đó sao mà tính khí kì lạ thế. Nhưng nàng đang lưu lạc đến nơi nào nàng cũng chẳng biết được, số ngân lượng mang đi lấy hàng cũng không còn. Mạng vẫn còn, với nàng đã là may phúc rồi.

Nàng đi dọc hành lang rộng lớn mà không biết bếp là ở đâu, nơi này thật xô bồ, Tô An thấy vài quan gia bụng to ôm các cô nương cười giỡn ở hành lang. May mà nàng vẫn mặc nam trang, nếu không bị chòng ghẹo như vậy chắc nàng sẽ gϊếŧ người mất.

Đi qua vài căn phòng nát ở gian giữa, Tô An nghe tiếng rêи ɾỉ thật rợn người, làm sao có thanh âm mềm dịu như Tô Huệ, làm sao có được thanh âm khả ái của Tuyết Y, có được nét dịu dàng của Huân Nhi và làm sao trong lầu xanh này có được một người có thanh âm mị hoặc xương cốt của Nam Cung Uyển. Thật sự tục tĩu, Tô An đi mãi mới gặp được một người trông có vẻ như chủ nơi này, liền hỏi:

– Ta là thư đồng của Bính Đình cô nương hôm nay mới tới, có thể hỏi Lý ma ma chỗ bếp nơi nào không?

– Ngươi tên gì? Ngươi nhìn theo tay ta, đi thẳng rồi quẹo trái là tới bếp.

– Tô Vĩnh An.

– Nghe tên thật quen, thôi ngươi đi lấy mau lên đi.

Tô An liền mỉm cười, cáo lui đi lấy trà. Đi về phòng liền nghe tiếng quát mắng của Bính Đình cô nương, nàng ấy quát:

– Ngươi vừa đi vừa ngủ? Ta đây khát đến khô cả họng.

– Xin lỗi, ta mới đến lần đầu nên không biết bếp ở đâu. Lần sau sẽ nhanh hơn.

Bính Đình vén rèm bước ra, nhan sắc yêu kiều lộng lẫy làm Tô An mất hồn. Có lẽ vì nàng ấy quá đẹp nên mới làm mưa làm gió ở Túy Hương lâu như vậy, làn da của nàng ấy trắng tựa tuyết ở Trường An, làn mi cong vυ"t, lông mày thanh mảnh mà lả lơi. Nàng có cảm giác chỉ cần nàng ấy lúng liếng ánh nước trên mắt nam nhân sẽ đồng loạt xin hàng, vẻ đẹp này có thể sánh với Nam Cung Uyển, mỗi người một vẻ, không hơn không kém. Nếu Nam Cung Uyển quyến rũ, nàng ấy quyến rũ theo kiểu hoàng tộc cao sang, trên người tràn đầy ngạo khí, trong khi Bính Đình lại quyến rũ trần tục, dụ dỗ người khác cùng mình ái ân, cùng mình vi vu núi Vu Sơn đầy nhục cảm.

– Nhìn cái gì? Còn không mau pha trà.

Bính Đình ngồi xuống bàn tròn, đợi. Tô An thường ngày hay tán gẫu với Nam Cung Kiện, hắn ta cũng thường hay dạy nàng cách pha trà, học cũng một năm nay tay nghề cũng không kém cỏi gì. Nàng nhớ một lần hắn mang những lá trà ở đồi Phúc Thiên về, trên lá còn đẫm sương nhờ nàng pha trà dùm, pha trà lần đó được hắn khen nức nở. Lần này lại trổ tài, nhưng chỉ là Bích Loa Xuân, nàng nghĩ nàng làm không đến nổi tệ.

Khi nhấp một ngụm trà Bính Đình cảm thấy tên nhõi nam không ra nam nữ không ra nữ này cũng không tệ, để lại pha trà cũng không sao. Trà đã vơi, nghĩ cũng đến thời gian, Bính Đình sai Tô An lấy một cục hương nhỏ để vào lư đốt, mùi hương nhẹ nhàng tản mát trong không khí.

– Ngươi đừng ngửi nhiều kẻo lại sinh chuyện, sau ra ngoài cửa đứng, có việc ta sẽ phân phó.

Tô An vâng dạ rồi đi ra ngoài, một người tướng người tráng kiện đi vào, Tô An không cần ngẫm cũng biết có chuyện gì xảy ra. Nàng ngồi chồm hỗm ở bậu cửa lùa kiến, Xuân Nhi rảnh tay được lát đi qua xem nàng sao, thấy nàng không buồn lắm liền nói:

– Chưa bị la à?

Tô An ngước mặt lên, cười khì: – Chưa, tiểu cô nương xinh đẹp, cho ta hỏi đây là Cảnh quốc hay Thạnh Khương quốc?

– Thạnh Khương, ngươi đồ ngốc- Xuân Nhi che miệng cười.

– Ta có thể gửi thư về Nam quốc không? Nếu gửi thì tốn bao nhiêu tiền? Từ đây cách Nam quốc bao ngày đường?

– Sao vậy? Ngươi muốn liên lạc với người nhà à? Ngươi đương nhiên là có thể gửi thư về Nam quốc, đây là biên giới phía Đông của Thạnh Khương, nếu ngươi đi thì mất hai tháng mới tới, thư cũng vậy!

– Lão thiên gia! – Tô An buồn bã, ngồi xụp hẳn xuống đất – Gửi thư hết bao nhiêu tiền, ta còn ít bạc vụn, ngươi có thể giúp ta gửi thư về không?

– Cũng được, mai ra phố ta giúp ngươi.

Vậy là Tô An nghĩ đúng, nàng đang ở Thạnh Khương quốc, đề phòng kẻ muốn gϊếŧ nàng lại ra tay tiếp nên nàng liền đổi tên thành Vĩnh An, ở đây chờ ngày người nhà của nàng phái người đón về. Bên trong gian phòng tiếng rêи ɾỉ của Bính Đình khiến Tô An nóng nảy cả người, nhìn qua khe hở, nàng thấy Bính Đình đang nằm dưới một nam nhân, chân nàng bấu vào hông hắn ta, ngực nàng phập phồng run rẩy. Đôi má đỏ bừng, Tô An liền dán lại giấy không xem nữa. Xuân Nhi lại rình thấy, cười nàng thành tiếng:

– Đúng là ngu ngốc, ngươi chưa hiểu sự đời gì cả à?

– Sự đời, là sao?

– Đúng là ngu ngốc, haha, thì ái ân đó, chuyện nam nữ! – Xuân Nhi được dịp cười to hơn nữa.

Tô An đỏ má, tức giận mắng: – Ta biết nhiều hơn ngươi là được!

Làm sao nàng biết được chuyện nam nữ, trong khi nàng và các thê tử đều là nữ nhân cơ mà! Tô An hừ một tiếng rồi ra chỗ xa xa hơn ngồi.