Chương 33

Chỉ Cần Tình Yêu Của Nàng

Khi Nam Cung Uyển tỉnh dậy nàng đã ở yên trong căn phòng của mình, mẫu thân nàng chấm nước mắt trách cứ còn phụ thân nàng chỉ ngồi đấy, im lặng. Nàng chống tay xuống giường, cố nhấc mình ngồi dậy, uể oải dựa lưng vào tường. Cả người nàng giờ như một sợi dây vô lực, tùy tiện bay trong gió.

– Con đã bất tỉnh như vậy ba ngày, con biết cơ thể mình không tốt không? Con không muốn Tô An thú thêm thϊếp thất con có thể nói với nương, để nương gϊếŧ cả nhà hắn, con…

– Mẫu thân!

Nam Cung Uyển cắt ngang lời bà, nàng không muốn, ngàn vạn lần không muốn Tô An mất. Nàng vẫn đang đợi Tô An đến rước nàng về, ngu ngốc cũng được, lụy tình cũng được. Nàng chỉ mong mỏi một điều là Tô An nhớ đến nàng, chỉ cần Tô An đến đây, nàng nghĩ nàng có thể bỏ qua tất cả.

– Con muốn yên tĩnh, phụ thân và mẫu thân có thể ra ngoài không?

Hai người bất đắc dĩ ra khỏi phòng, hạ nhân cũng được căn dặn phải túc trực ngoài tẩm cung của công chúa, không vào bên trong khi không có lệnh. Nam Cung Uyển mệt mỏi, nàng nhắm hờ đôi hàng mi cong, khẽ cảm nhận trái tim mình lo lắng nôn nao đến lạ.

Nàng ấy liệu có đến đón nàng về không? Nàng ấy… Hay là nàng ấy đang vui bên tình mới, đã ba ngày rồi còn không đến đón nàng về, rốt cuộc, nàng có phải là thê tử của nàng ấy không?

Cơm nước được người hầu dọn lên mời nàng dùng nàng cũng không buồn động đũa, đồ ăn để từ khi nóng hổi đến khi nguội, lạnh. Nàng làm gì còn hứng thú mà ăn, chỉ kiềm chế không khóc thôi cũng quá khó khăn rồi.

Mẫu thân nàng thập phần lo lắng, cứ dỗ dành nàng ăn, phụ thân nàng sau khi bãi triều liền đến, mỗi người chỉ dỗ dành nàng ăn được một ít. Nàng vừa ăn nhưng mi mắt liền trĩu nặng, nước mắt rơi xuống hòa cùng cơm mặn chát, mẫu thân của nàng cũng thấy thế khóc theo.

Nam Cung Uyển tuổi còn nhỏ, nàng bướng bỉnh, cố chấp như thế mà mẫu thân cùng phụ thân lại không hề trách cứ. Nhất mực yêu thương nàng như châu bảo trong tay.

Sau khi dùng cơm xong, Chiêu Dương quý phi liền giao bát cơm cho nha hoàn mang đi cất, nhìn thấy ái tử của mình đang thong dong bước vào phòng, bà gọi:

– Kiện, con cũng tới rồi, mau thuyết phục muội muội con dùng thuốc đi.

– Nương, con không sao, thuốc gì chứ.

Nam Cung Kiện dí ngón tay trỏ vào đầu muội muội của mình, mắng yêu:

– Vì yêu mà quỵ lụy quá nhỉ, cô nương nào từng nói không có nam nhân nào không gục dưới chân mình?

– Huynh..!

Chàng cười, xoay người hướng phụ thân của mình bái một cái, rồi nói:

– Thưa phụ thân, phò mã quỳ ở cửa Tây được hai canh giờ rồi mà vẫn chưa ai mở cửa cho vào, hắn cũng không dám tự tiện vào cung, phụ thân có thể truyền lệnh cho người dẫn phò mã vào không?

Nghe đến hai chữ phò mã Nam Cung Uyển liền tươi tắn hơn, nàng ngồi hẳn dậy nghe ngóng tình hình. Thì ra nàng ấy đã quỳ ở đó hai canh giờ rồi, nàng nghĩ nàng ấy sợ phụ thân nàng trách tội không cho gặp. Phụ thân không trách tội nàng ấy, nàng cũng không, nàng ấy phải mau vào đi chứ. Nam Cung Uyển sốt ruột.

– Cho truyền phò mã vào.

Hoàng thượng như trút được gánh nặng, liền đem bảo bối của mình giao cho người nó yêu nhất – Tô An. Vốn ngài không hề nghĩ có ngày nữ nhi của ngài lại yêu đến thế, ngài từng nghĩ, nữ nhi của mình chắc hẳn rất kiêu kì, nhiều người theo đuổi, không yêu một ai chứ không phải bộ dạng quỵ lụy này. Bộ dạng vừa ăn vừa khóc, mệt mỏi ủ rũ này thật hành hạ tim ngài, cho đến khi nữ nhi nghe tin phò mã tới, ngài đã thấy ánh mắt rạng rỡ đó, trái tim ngài theo đó cũng rạng rỡ theo.

– Nhi thần bái kiến hoàng thượng, quý phi nương nương.

Tô An hành đại lễ, Nam Cung Uyển không nhìn nàng ấy nhưng lòng nàng hoảng hốt, nàng ấy tới rồi, tới rồi, rốt cuộc cũng tới. Nàng cố gắng để bản thân trở nên thật xa cách, không nhìn nhưng đáy mắt nàng cứ lưu luyến, cứ muốn nhìn thử một lần.

– Miễn lễ, miễn lễ.

– Tạ hoàng thượng.

Tô An đứng lên, hoàng thượng và quý phi, hoàng tử lần lượt ra khỏi phòng. Nha hoàn theo sau liền khép cửa lại, chừa lại một khoảng không gian cho hai người. Tô An nhìn thấy nàng ấy rồi, dáng người đơn bạc, yếu đuối, khác hẳn vẻ yến oanh mọi ngày. Nàng ấy tận lực không quay đầu lại nhìn phu quân của mình, chỉ chăm chăm nhìn khoảng tường im ắng.

– Uyển Nhi..

Tô An đi lại gần nàng, ngồi xuống giường.

– Nàng đã ốm đi rồi – Nói rồi Tô An đưa tay lên vuốt mái tóc rối bời của Nam Cung Uyển, xót xa hôn lên làn tóc ấy – Ta xin lỗi, Uyển Nhi.

– Đừng xin lỗi ta, vô ích.

– Uyển Nhi, nàng có muốn nghe một câu chuyện không? Ta muốn nói với nàng những gì hôm đó ta chưa được nói, nàng đừng giận ta nữa được không, Uyển Nhi?

Nam Cung Uyển im lặng không đáp, chỉ nghe giọng Tô An từ từ kể lại.

– Năm đó, Huân Nhi đã được ta mua về từ Phú Lang Sa, nàng ấy chẳng có thân thích, chỉ có Tô gia là điểm tựa. Nàng ấy có chút võ công nên được phân công bảo vệ cho các chủ tử và gia sản của Tô Gia, tiểu cô nương nhỏ như vậy liền phải đảm đương, gánh vác mọi thứ. Khi ta rời khỏi, ta dặn nàng ấy hãy coi sóc các vị phu nhân, và nàng ấy đã làm được, đánh đổi lại là trinh tiết và cả tuổi xuân của mình, để lại những vết nhơ trong tâm hồn, và cả, đứa con trong bụng nàng ấy. Nàng ấy có thai rồi, nếu ta không thú nàng ấy, nàng ấy sẽ chết mất, tính nàng ấy rất cương trực và thẳng tính. Nếu là nàng bị người ta bắt đi, nàng ấy cũng sẽ vì nàng mà giao thân mình, Uyển Nhi à, ta xin lỗi nàng.

Uyển Nhi nghe mũi mình chua xót, tỷ ấy lớn hơn nàng vài tuổi mà phải chịu đựng quá nhiều. Còn nàng, chỉ sống trong nhung lụa từ nhỏ, làm sao thấu được khổ tận cam lai. Mà, nàng không cần biết Tô An kể gì, chỉ cần nàng ấy đến, nàng nghĩ nàng liền có thể tha thứ hết tất cả.

Nàng gục đầu vào bờ vai Tô An, mệt mỏi đem bản thân mình giao cho nàng ấy, thứ nàng cần không phải lời giải thích. Thứ nàng cần đơn giản chỉ là Tô An cũng đem nàng đặt trong lòng, yêu thương nàng là được.

– Ta hiểu rồi, phu quân. Chỉ lần này nữa thôi, ta không muốn nàng lại thú thêm thϊếp thất. Không muốn, thật sự không muốn.

Tô An trong lòng thấy thật cảm kích, viền mắt nàng bỗng phiếm hồng, trong lúc đó nàng nghĩ người con gái nhỏ nhắn này thật ra rất yêu nàng, rung động lan dần ra, như khối băng tan trong ánh nắng xuân dịu êm, nàng cảm thấy lúc này nên đặt một nụ hôn lên môi nàng ấy.

– Cảm ơn nàng.

Thời tiết chậm rãi từ xuân chuyển sang hạ, Huân Nhi hay ngồi thơ thẩn ở hiên nhà, đôi khi là thêu thùa, may cho Tô An một chiếc áo mới. Đôi khi lại cho cá ăn, đôi khi lại tản bộ ở hoa viên, dạo này nàng cảm thấy mùi hương thật khó chịu, cơ thể cũng mập mạp hơn trước. Huân Nhi tự nhủ rằng tại mình đang sống thoải mái quá nên mới tăng cân, thế nên nàng kiếm việc lặt vặt làm.

Tô Huệ tỷ tỷ nhất định không cho nàng làm gì, Tuyết Y tỷ ấy cũng vậy, Nam Cung Uyển đôi khi sẽ bắt chuyện với nàng, có khi làm thơ yêu cầu nàng đối. Nàng đành về nhà đóng cửa đối cho xong câu thơ, thế là hết một ngày ở Tô gia.

Mỗi tối, theo như phân chia mỗi người sẽ là một ngày, bắt đầu từ Tô Huệ, sau là Tuyết Y, Nam Cung Uyển và ngày của Huân Nhi, sau đó là ngày của Tô An. Mấy hôm nay Tô An đã dùng ngày của mình để ở cạnh Huân Nhi, hễ thấy vắng bóng nàng một lúc là kiếm tìm. Huân Nhi thầm nghĩ, mình gả cho đúng người rồi.

Nhưng, thế gian nào có chuyện gì dễ dàng, mùa hạ đến chưa lâu thì Huân Nhi biết được mình có mang. Tô Gia một trận huyên náo.