Chương 30

Thính Phong lâu, nguyệt trong hồ.

Những cơn gió mùa xuân thổi đến mang theo một chút dư vị của mùa đông lạnh giá, thổi vào bên trong phòng nhỏ, cô gái co ro bên trong chiếc chăn ấm mồ hôi đầy trán, miệng cô lẩm bẩm những chữ không rõ. Cô liên tục xoay người, hết sang trái lại sang phải, tận lực tránh né một thứ gì đó vô hình đang tổn thương cô.

– Buông… buông ta ra..!

Huân Nhi tận lực tránh hắn, gương mặt quái đản của hắn tiến lại gần cô, mơn man trên cổ cô một nụ hôn ghê tởm.

– Tránh ra! Tránh…

Tiếng vải vóc bị xé tan tác, tiếng tát thanh thúy trên má, những vệt đỏ do bị đả thương mà thành. Huân Nhi khóc nức nở, tiếng khóc không phải của người mộng du mà của người đang chịu hoảng sợ cực độ. Nàng thấy hắn thoát hạ y phục trước mặt nàng, con người mà nàng căm hận đến tột cùng đó lại chuẩn bị xâm hại nàng, chiếm lấy thể xác nàng.

– Không!…

Huân Nhi giơ tay tát hắn, cái tát rơi vào thing không rồi biến mất. Nàng tỉnh giấc.

Ánh nến đem ánh sáng len lỏi đi khắp phòng, màn đêm tĩnh mịch. Huân Nhi co ro ôm lấy đầu gối, nàng sợ hãi, bóng đêm từ lâu đã là bóng ma trong nàng. Những khi Minh Lỗi rảnh việc là ban đêm, hắn thường xuyên tìm đến nàng, ngang tàn và ác độc là tất cả những thứ nàng có thể hình dung về hắn.

Huân Nhi xỏ chân vào đôi hài nhỏ, khoác thêm ngoại bào, thắp vội một chiếc đèn rồi lấy nó làm bạn đồng hành đi trong đêm tối. Ngoài trời không gian tĩnh lặng, Huân Nhi có thể nghe thấy một vài chiếc lá rơi xuống, tiếng rơi nghe xào xạc. Nàng men theo con đường nhỏ tìm đến rừng trúc, giơ cao chiếc đèn trong tay, ánh sáng tản mát đi bốn phía rọi đường nàng bước.

Đi được một lúc nàng cũng thấy Thính Phong đang đứng sừng sững đón gió, Thính Phong, ngươi nghe gió nói, gió có nghe được lòng ngươi, có ủi an ngươi không? Dưới ánh trăng, lầu Thính Phong trông đơn côi đến lạ, ẩn ẩn mình sau rặng trúc, bên dưới là ao sen.

Mùi hương hoa sen ngào ngạt trong đêm tối, Huân Nhi đặt chiếc đèn vào bàn nhỏ rồi ngồi xuống trường kỉ của mình. Ngắm nhìn những cảnh vật về đêm yên ấm. Nàng nhớ lại vị tam phu nhân nhan sắc kinh diễm kia, nàng ấy đã có người mới rồi, nếu là ngày xưa nàng còn có tư cách yêu đơn phương nàng ấy, bây giờ ngay cả tư cách để yêu cũng không có, chỉ có thể lẳng lặng từ xa làm nha hoàn thân cận nàng ấy, xót xa biết bao.

Nam Cung Uyển da trắng mịn như gốm sứ, đường nét gương mặt hoàn hảo động lòng người, còn nàng, một thân dơ bẩn lấy gì mà nắm lấy bàn tay Tô An, lấy gì làm niềm tin nàng có thể ở bên cạnh nàng ấy, được nàng ấy yêu thương chăm sóc. Càng nghĩ càng ngây người, Huân Nhi tự cười, vén lại mang tóc của mình rồi tự mình pha trà.

Trà cụ đều được Tô An chuẩn bị đầy đủ, Huân Nhi với lấy những cánh sen non, thả vào lá trà, những cánh sen còn ướt mình sương đêm hòa vào nước. Tiết xuân, Tô An cho người đi Phúc Kiến thu về một hộp đại hồng bào cho nàng, mùi vị đúng thật là không tệ.

Huân Nhi nhấp môi một ngụm rồi để tách trà xuống, nàng thả xuống hồ một vài mẫu bánh, đàn cá liền bâu nhau lại, quẩy những chiếc đuôi rực rỡ lên rồi chen chúc nhau giành đồ ăn. Huân Nhi khẽ mỉm cười, dù sao cũng không phải một mình nàng say trà trong màn đêm tĩnh lặng này, ít ra còn có bọn chúng.

– Sao giờ nàng vẫn chưa ngủ?

Tô An đi lại chỗ bàn trà, sờ lấy ấm trà thấy vẫn còn nóng nên rót cho mình một chén, nàng đoán chắc hẳn nữ nhân ngồi ở đây chắc cũng chưa lâu. Ban nãy theo thói quen sau khi đi đại tiện liền nhìn vào phòng nàng ấy một chút, nhìn lại chẳng thấy đâu nên đi tìm, đúng thật là ở thính phong lâu.

– Ta muốn thưởng trăng

Bóng trăng in dưới làn nước đã bị lũ cá xua đi mất, mặt hồ cũng chẳng còn vẻ tĩnh lặng như ban đầu. Huân Nhi ngồi ngả người dựa vào trường kỉ, khẽ nói:

– Người thật sự yêu Nam Cung Uyển sao, chủ tử?

Lòng nàng se lại, buốt giá, câu nói ấy khó khăn lắm mới buộc ra khỏi miệng. Hỏi làm gì cơ chứ, giờ nàng ấy đã là lão công của người ta, yêu hay không yêu có gì quan trọng?

Tô An không ngồi ở bàn trà nữa mà đi lại trường kỉ của Huân Nhi, nàng ngồi ở bên góc trường kỉ, nhìn vào người con gái nhỏ nhắn trước mặt, từ từ kể ra câu chuyện về tam phu nhân – Nam Cung Uyển.

– Ta trước khi trở nên giàu có thì chỉ là một tên ăn mày vô danh tiểu tốt, ta học ít, ta thiển cận, ta có nhiều hiệu phấn son và tiền trang, ta còn định kinh doanh thêm một số thứ nữa. Ta không phải giàu có nhất, nhưng ta hứa, thê tử của ta ta sẽ không để chịu khổ. Ta không hiểu biết nhiều, nhưng ta sẽ yêu thê tử của mình, bảo vệ nàng ấy suốt đời. Vì thế… Huân Nhi, nàng gả cho ta có được không?

Tô An lấy trong túi mình ra một chiếc vòng lắc vàng nàng nhờ thợ giỏi có tiếng ở Trường An, Tô Huệ, Tuyết Y, Nam Cung Uyển mỗi người một chiếc. Bên trong chiếc vòng có ghi tên nàng, một chữ, Huân – Tô An chi thê.

Huân Nhi ngơ ngẩn nhìn Tô An mang vòng tay cho mình, nàng nói:

– Ngươi thương hại ta sao?

– Không, là ta yêu nàng, Huân Nhi.

Tô An đặt lên môi Huân Nhi một nụ hôn, mùi hương lá trúc hòa quyện cùng hoa sen vương vấn đâu đây, ánh trăng soi trên đỉnh đầu, chứng minh ngày hôm nay Huân Nhi sắp trở thành Tô tứ phu nhân. Ánh trăng thấy đôi trẻ hôn nhau liền ẩn mình sau làn mây ngại ngùng, che mặt. Tô An vòng tay ôm lấy Huân Nhi vào lòng, để nàng ấy áp vào ngực mình, nghe từng nhịp tim đập rộn ràng trong lòng ngực.