Chương 19

Hưu Thê

Không khí nặng nề bao trùm lấy Tô gia, Tô An ngồi chán ngán chống tay lên cằm, nàng không biết phải làm thế nào mới phải. Uyển Nhi kia là nữ nhi của thánh thượng, quyền lực tuyệt đối, nàng phải làm sao để bảo vệ được tính mạng của hai phu nhân nhà nàng?

Cưới về? Không phải là mang một kim chi ngọc diệp về nhà, để cung phụng, để ăn hϊếp hai nữ nhân nhà nàng. Không được! Tô An lắc đầu. Mà không cưới về? Chắc chắn đầu sẽ rơi xuống đất, kháng chỉ không thể là chuyện đùa!

Nhìn thấy Tuyết Y giả vờ đi qua đi lại xem xét nàng, nàng thấy thật thương, chỉ muốn ôm nàng ấy vào lòng mà âu yếm. Có lẽ nàng ấy sợ nàng sẽ phải rước người khác về, có lẽ nàng ấy sợ sóng gió ập tới ngôi nhà chưa bình yên được lâu.

Tô Huệ buồn nên lặng im không nói, nàng chỉ ngồi bên cạnh Tô An, không hỏi, cũng không hoảng hốt. Chỉ ngồi bên cạnh như có thể cùng Tô An gánh vác tất cả.

Họ là một gia đình.

– Theo thϊếp thấy, có lẽ là nên lấy nàng ấy về.

Một lúc sau Tô Huệ khe khẽ nói, nàng không sợ có thêm người bầu bạn cho Tô An, nàng chỉ sợ đầu Tô An sẽ rơi xuống đất.Ở thành Trường An này, nàng không mong giàu có cũng không mong thành thế gia, vì vốn dĩ nàng chỉ cần một Tô An. Ấy vậy mà sao sống gió cứ liên tiếp ập đến.

– Nhưng ta không muốn, ta quyết không muốn.

Tô An nâng chén trà lên ngang cằm, mùi hương của trà đại hồng bào len lỏi vấn vướng ở mũi. Chén trà sóng sánh đỏ làm nàng thấy lòng nhẹ hơn hẳn.

– Nhưng ta sợ ngươi sẽ bị hoàng thượng trách phạt… xú nha đầu.

Tuyết Y ngồi hẳn xuống ghế bên cạnh Tô An, gương mặt nàng tái nhợt, hai bên má nàng tóc mai bết lại. Nhìn thế nào cũng thấy như mất ngủ lâu ngày, Tô An thương, thương hai nàng rất nhiều. Nàng ôm hai vị phu nhân vào lòng, nhẹ nhàng cảm nhận một chút bình an trước khi bão đến.

Đến giờ Ngọ, một đoàn người đến nhà Tô An, vị thái giám già kia cung kính bái chào Tô An một cái, bảo:

– Hoàng thượng có chỉ, cần triệu vào cung gấp!

Tô An được họ cho ngồi vào một kiệu tám người khinh, đây chính là kiệu của công chúa, cao quý không sao sánh bằng. Vị thái giám kia vốn là người thấy được công chúa lớn lên, trong tâm tưởng ngài cũng sớm đem công chúa thành con gái mình nên nhìn Tô An có chút không vừa mắt.

– Ta muốn mang theo hai nương tử của mình, có được không?

Tô An vén rèm ra, nhìn hai phu nhân của mình đứng đìu hiu trước cổng nhà, nắng chiếu xuống hai nàng làm bóng cô đơn đến lạ. Nàng đau lòng, xót xa.

– Không sao, chàng đi đi, bọn thϊếp ở nhà đợi tin cũng được.

Tô Huệ nói, nàng cũng không muốn Tô An vì nàng mà khó xử.

– Nhưng tỷ tỷ, lỡ họ… Tô An thì sao. – Tuyết Y nói nhỏ vào tai Tô Huệ, hai nàng đều nhìn Tô An, buồn rầu.

– Hai nàng ấy cũng có thể đi, nhưng phải đi bộ.

Vị thái giám già không khoan nhượng nói, Tô An làm lớn chuyện, nàng đòi nhất định phải cho hai nương tử của mình đi. Rốt cuộc cũng đòi được công bằng, hai vị phu nhân của nàng ngồi chung trên kiệu bốn người. Vì nặng nên kiệu lắc lư thấy rõ, Tô An tức giận nắm chặt bàn tay mình.

Họ vào cung bằng cửa Nam, đoàn người nhanh chóng đi vào chính điện. Cửa son thϊếp vàng, cung điện xa hoa lộng lẫy. Tô An nhìn một lượt rồi khép rèm lại, trong khi Tuyết Y cứ ngẩn ngơ nhìn khung cảnh sang trọng đang bày ra trước mắt.

Người hầu đi ra đi vào liên tục, những cô nàng cũng có chút dung mạo, mặc áo lụa màu hồng nhạt, màu xanh, tím dựa theo cấp bậc. Có lẽ nữ tử mặc rườm rà nhất chính là chưởng quản, Tuyết Y nhìn như một đứa trẻ tò mò về thế giới.

– Tỷ tỷ, nhìn xem.

Tuyết Y chỉ Tô Huệ liền bị Tô Huệ nhắc nhở, cấm cung không phải là nơi có thể chỉ chỏ, cũng không phải nơi vui chơi. Thế là Tuyết Y đóng rèm lại, buồn rầu vân vê tà áo, Tô An của nàng sẽ ra sao?

Hai nàng phải đợi bên ngoài cung còn Tô An thì vào trong, bàn chân nàng rụt rè bước vào chánh điện. Nơi này rộng còn hơn tổng thể nhà nàng, cột cao như muốn chọc trời, trên cột có khắc hình rồng uy nghiêm.

Dưới chân nàng lót đá mát lạnh, cảm giác mát xuyên qua lớp giày vải làm nàng run rẩy. Dù nàng có trở nên giàu có, thì trước đây nàng cũng chỉ xuất thân là ăn mày mà thôi. Nhìn nơi uy nghiêm như thế này bất giác nàng run sợ.

– Thảo dân tham kiến hoàng thượng.

Tô An theo nghi thức sơ qua của vị thái giám già kia dạy, quỳ bái lạy hoàng thượng. Bây giờ thì cảm giác lạnh đã men dọc chân nàng, làm cả người nàng cũng ớn lạnh. Người kia tỏa ra uy thế bức người, nhìn nàng rồi trầm ổn nói:

– Tô An phải không? Mau đứng lên để trẫm xem mặt.

– Tạ hoàng thượng.

Tô An đứng lên, hoàng thượng nhìn nàng một lượt. Đây là người nữ nhi ngài thích sao? Chẳng có tướng làm tướng quân, nhìn thế nào cũng ra một văn phu. Mắt hạnh, mũi cao, đôi môi đỏ thắm, có khác gì nữ nhân?

Tô An hôm nay diện một bộ màu tro, vì nàng biết hôm nay vào cung nên đã cẩn thận dùng vải che đi ngực, mặc đồ tối để che bớt vẻ nữ nhi trên mặt mình. Hoàng thượng càng nhìn càng thấy tên thư sinh này trông thật giống nữ, có chỗ nào hấp dẫn nữ nhi của ngài?

– Nay chúng ta tiến hành định ngày thành thân, với một điều kiện, ta nghĩ ngươi có thể chu toàn. Đó là phế đi hai vị phu nhân ở nhà.

Sét đánh bên tai nàng, làm nàng có chút không thể tin được, lắp bắp nói:

– Phế… ý ngài là phế hai vị phu nhân của thảo dân? Không đời nào!

Hoàng thượng nghe thế lấy làm giận, bèn đập tay vào thành ghế, quát:

– Ngươi có biết nữ nhi của ta là cành vàng lá ngọc, gương mặt xinh đẹp tựa tiên nữ, thêu thùa may vá, cầm kì thi hoạ đều giỏi. Bao nhiêu người cầu thân ta còn không gả, nay nó đòi gả cho ngươi, còn không biết tạ ơn!

– Dạ bẩm hoàng thượng, Tô An chỉ là một tên khố rách áo ôm, vốn không cần cành vàng lá ngọc.

– Ngươi..!!!

Hoàng thượng tức đến muốn thổ huyết, giận dữ đến mức mặt tái xanh tái đỏ.

– Ta cho ngươi cơ hội cuối, đồng ý hưu thê rồi thú nữ nhi của ta về, bằng không ta trảm hết cả nhà ba người các ngươi.

Tô An nghe đến nương tử của nàng bèn lo sợ, nàng quỳ xuống, nói:

– Hoàng thượng anh minh, tội của ai người đó phải nhận, tội của thảo dân, hoàng thượng muốn phạt thảo dân sao cũng được. Nhưng hai vị phu nhân của thảo dân không có tội.

Hoàng thượng càng tức hơn, bao nhiêu năm ngài yêu thương chăm bẵm nữ nhi như châu như ngọc. Nay bị một tên nam không ra nam, nữ không ra nữ chê bai thẳng thừng, như thế khác nào vũ nhục con ngài?

– Người đâu, mang tiện dân cùng phu nhân của hắn giam vào ngục. Giờ ngọ ngày mai xử trảm!

Tô An bàng hoàng khi bị quân lính lôi ra khỏi chánh điện, nàng còn bàng hoàng hơn khi thấy hai vị phu nhân của mình khóc vào bị lôi đi. Nước sôi lửa bỏng, nàng phải làm sao mới phải?

Nam Cung Uyển đứng núp ở bên rèm, nghe hết câu chuyện bèn tức giận xoay người đi, trước khi đi còn ném chiếc khăn tay xuống, mạnh mẽ giẫm đạp lên.