Chương 13

Uyên Ương

Buổi tối ở Tô Gia im ắng lạ thường, thường thì hễ nhà phú hộ đều có không ít gia nhân. Nhưng gia nhân nhà Tô An chỉ là những người giúp theo giờ, đến hết giờ lại về nhà mình chứ không sinh sống, không bán thân như những nhà khác. Tô An cũng thấy thoải mái nếu không có nhiều người đi qua đi lại xung quanh nơi mình sống, càng nhiều người càng phức tạp.

Tô An gìm cương ngựa, nhảy xuống. Chậm rãi dắt ngựa đi vào bên trong hậu viện. Ban nãy đi một mạch thăm dò vùng đất quanh thành Trường An, thuận tiện ghé sang một thôn nhỏ ngoại thành. Nàng mới phát hiện ra, thủ công dệt vải của bọn họ rất tốt, ấy vậy mà chẳng ai phát hiện ra. Hàng dệt của họ chỉ bán trong thôn, giá rẻ mạt.

Trong phòng khách, bàn ăn nghi ngúc khói, Tô An rửa tay rồi ngồi xuống nâng đũa lên. Nói: "Ta phát hiện ra Hoa thôn có nhiều nữ nhân dệt vải rất tốt, lại không biết cách tiêu thụ…"

"Nhưng trong thành họ chuộng hàng Phú Lang Sa, nếu mình bán vải dệt thủ công, chắc gì đã cạnh tranh được?" Tuyết Y chau mày chất vấn, còn Tô Huệ lại im lặng chờ đợi Tô An nói hết câu, nàng biết được rằng Tô An có chủ ý của mình hết cả. Đúng như nàng nghĩ, Tô An mỉm cười mắng, "Đồ ngốc, ta không cạnh tranh ở đây, ta mang đồ thủ công của mình buôn bên Phú Lang Sa. Ta nghĩ nên thăm dò thái độ của thương lái bên ấy, lần này, đi kinh thành xong rồi ta sẽ đi Phú Lang Sa một chuyến"

"Ừ, ngươi quyết định rồi thì cứ theo vậy. Ăn cơm thôi, nguội rồi" Tô Huệ ra hiệu cho mọi người dùng bữa, nụ cười nhẹ nhàng trên mặt như hoa lan, thanh khiết vô ngần.

Cả ba rôm rả nói chuyện được một lúc thì phát hiện không có Huân Nhi ở đây, Tô An ngưng lại hỏi, "Nha đầu Huân Nhi đâu rồi nhỉ?"

Không có câu trả lời. Trong ba người, chẳng ai hiểu Huân Nhi đang bị gì nữa.

Đằng sau hậu viện, phía Tây Nam có xây một nhà tắm lớn. Tô An đích thân gọi người đến xây cất, hình dạng giống như hang động trước đây của nàng và Tô Huệ. Bên trong có một dòng sông giả, tuy là giả nhưng nhìn rất giống thật, nàng cũng rất hài lòng với nó. Tô An mở cánh cửa gỗ ra, nến trong thạch động này lúc nào cũng thắp để tránh trượt chân nên nàng không cần phải thắp lên nữa. Đóng cửa gỗ lại, Tô An cởi y phục ra để gọn lại một góc chung với đồ mới, cả ngày nay chạy đông chạy tây, chính nàng còn không ngửi được mùi của chính mình.

Bàn chân nàng chạm vào nước, mũi chân, cổ chân, rồi cả đùi đều chìm vào bên trong làn nước. Đi ra xa hơn một tí, nước đã lên đến eo nàng, ấm áp quấn quít làm nàng thư thái, đi xa hơn một tí nữa để tiện gội đầu hơn. Tô An nhúng cả thân mình xuống làn nước, tận hưởng sự thư giãn sau một ngày vất vả.

Mái tóc đen dài được nàng tỉ mỉ gội sạch, rồi kì cọ thân thể của mình. Sau khi xong cả rồi nàng vẫn còn chưa muốn lên bờ nên dựa vào thành hồ, nhắm mắt dưỡng thần, mỗi lần nàng mệt mỏi thì phương pháp này chưa bao giờ làm nàng thất vọng.

Cùng lúc đó, Tuyết Y cũng cầm theo y phục của mình mà đi vào hang động. Thường ngày giờ này là nàng lại đến đây, tận hưởng hồ nước đặc biệt do đích thân Tô An thiết kế. Nàng đóng nhè nhẹ cánh cửa lại, để đồ ở bên trái rồi cởi y phục của mình ra ném ở bên cạnh, thủy chung không biết đến sự hiện diện của Tô An ở đây.

Nàng bước xuống nước, chỉ đi đến nước lưng lửng đến ngực, thong thả tắm mà không chú ý nhìn xunh quanh. Tô An đang ngủ thiêm thϊếp thì nghe tiếng mở cửa, nàng định thần lại, nghĩ chỉ có thể là phu nhân của mình nên không lo lắng mặc xiêm y. Qủa thật là phu nhân của nàng – Tuyết Y, người vô tư thoát hạ y phục đi xuống hồ tắm, mặc cho có người đang nhìn chằm chằm cũng không để ý.

Tô An rón rén đi theo thành hồ nước, rồi đi từ từ tiếp cận Tuyết Y từ phía sau. Gần hơn một chút, rồi lại gần thêm một chút. Đến khi đến gần Tuyết Y rồi nàng mới bịt miệng Tuyết Y lại. Do có ngoại lực tác động, lại đang bịt miệng mình nên Tuyết Y sợ hãi, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi. Nàng cảm nhận ngực của mình bị "hắn ta" chạm vào rồi, hắn còn cả gan nhéo nàng. Tuyết Y ú ớ sắp khóc. Tô An mới hôn lên cổ nàng, nói khẽ, "Là ta, lão công của nàng"

Tuyết Y cứng đơ người, giọng này của Tô An chứ không phải ai khác. Làn da trần trụi đang áp vào lưng mình cũng của nàng, Tuyết Y nhanh chóng muốn xoay người nhưng Tô An giữ lại, nàng ôm Tuyết Y từ phía sau, hôn lên tấm lưng trần của nàng ấy. Tuyết Y giật bắn người nói: "Tô An, ngươi… ngươi làm gì đó?"

"Viên phòng, chúng ta thành thân vẫn chưa viên phòng. Vừa vặn phong cảnh hữu tình, mỹ nhân như ngọc…" Tô An cắn nhẹ lên cần cổ trắng noãn của Tuyết Y, nụ hôn ướŧ áŧ lướt lên trên vành tai nàng ấy, mυ"ŧ lấy, Tuyết Y tưởng như mình có thể nghe thấy được hơi thở của Tô An.

Tay trái của Tô An không an phận mà vuốt ve bộ ngực mềm mại của Tuyết Y, trong khi tay phải đã lần tìm được nơi nhạy cảm tư mật. Tuyết Y run rẩy, mặt như có áng mây hồng: "Ngươi… Ta…"

"Ta như thế nào? Ngươi như thế nào? Tân nương tử của ta?" Bàn tay hư hỏng của Tô An chạm vào nơi mẫn cảm của hoa huyệt, nàng bắt lấy hạt đậu nhỏ nhắn, lần nào đè nén lên hạt đậu nhỏ đều khiến Tuyết Y run rẩy, chân nàng như đứng không vững nữa, cả người nghiêng về sau dựa hẳn vào l*иg ngực của Tô An.

"Tô An.. ta thấy kì lạ quá" Tuyết Y càng nói thì động tác của Tô An càng bá đạo hơn, nàng ngông nghênh chiếm hữu Tuyết Y cho riêng mình, ngực phải bị nàng xoa bóp đến đỏ ửng. Kí©h thí©ɧ cả hai điểm nhưng nàng còn không có ý định tha cho Tuyết Y, còn hôn nàng ấy. Chiếc lưỡi nhỏ lùng sục bên trong khoang miệng của Tuyết Y, như nó chính là chủ nhân của nơi này, đang khám xét cho kĩ càng.

Tuyết Y càng ngày càng như đứng không vững, Tô An ôm nàng thật chặt trong lòng, bàn tay thăm dò khắp nơi xung quanh tư địa mẫn cảm. Cảm xúc bên trong Tuyết Y tuôn trào như thác lũ phá đê, nàng cắn chặt môi lại rồi rêи ɾỉ từng tiếng dâʍ đãиɠ kí©ɧ ŧìиɧ. Tô An chính là không thể ngờ đối với chuyện này cảm xúc của Tuyết Y lại mãnh liệt như vậy, nàng rêи ɾỉ không giữ ý tứ, thoải mái uốn éo trong lòng Tô An.

Bế Tuyết Y lên trên bờ, nàng dùng chân kéo y phục cũ của Tuyết Y trải thành đệm rồi đặt nàng ấy xuống. Nụ hôn rải rác từ hõm cổ xuống xương quai xanh kiều diễm. Tuyết Y nghĩ, bây giờ nàng mới chính thức là người của Tô An, là thê tử chân chính của nàng ấy, cho nên nàng rất vui. Mặc dù cảm giác này hơi mới lạ với nàng, nhưng nếu Tô An thích, nàng có thể làm tất cả.

"Mình về phòng nhé?" Tô An ngước mặt lên hỏi, khuôn mặt vì say tình nên có gì đó rất lạ. Tuyết Y thấy, trong mắt của nàng ấy là hình bóng của mình phảng phất, lòng hạnh phúc không thôi.

Tuyết Y lắc đầu, "Ở đây và phòng có gì sai biệt?"

Nàng sợ, sợ lửa tình trong Tô An tắt, và nàng ấy lại không chạm đến nàng.

Tô An hôn lên bầu ngực trắng mềm như đậu hũ non của Tuyết Y, thoải mái cắи ʍút̼. Tuyết Y không tròn trịa như Tô Huệ, dáng nàng gầy, thon thả. Nhưng mà bầu ngực lại rất to tròn mũm mĩm. Tô An thích thú hôn siết lấy ngực Tuyết Y, bàn tay cũng không chịu để im mà vuốt ve bên còn lại.

Ban nãy ở dưới nước không để ý, nhưng lên bờ lại thấy rất khác biệt. Hạ thể Tuyết Y ướt đẫm rất đỗi gợϊ ȶìиᏂ. Nếu nói lần đầu với Tô Huệ, Tô An nghĩ đó là sự tò mò, tình yêu ngây ngô. Còn nói về lần đầu tiên với Tuyết Y, đó chính là đắm say, tận hưởng. Tô An hôn xuống vùng bụng phẳng lì của Tuyết Y, lần xuống đến vùng đồng bằng tươi tốt.

Nàng thích thú hôn hoa huyệt làm Tuyết Y sợ giật bắn người, nàng ấy vô thức khép chân lại, mếu máo, "Đừng, bẩn lắm…"

Càng ép lại Tô An càng ra sức trêu chọc, chiếc lưỡi nhỏ nhắn của nàng vờn hạt đậu nhỏ. Chân Tuyết Y run run, một lát sau lại từ đang kẹp chặt nàng chuyển thành gác lên vai tình tứ. Tô An chọc ghẹo cho lưỡi vào bên trong, mô phỏng động tác ra và vào. Tuyết Y rêи ɾỉ từng tiếng da^ʍ mỹ, thật sự quyến rũ. Tô An nghĩ, nếu là ai cũng tình nguyện chết dưới chân nàng ấy.

"Tuyết Y, ta vào nhé?" Tô An trườn người lên, hôn khuôn miệng nhỏ nhắn của Tuyết Y, "Sẽ đau đó, nếu nàng không thích…"

"Ta thích… Ta muốn làm thê tử chân chính của ngươi" Tuyết Y hôn đáp lại Tô An, tình ý của nàng, đau một chút đã là gì?

Tuyết Y nhắm mắt lại chờ sự đau đớn từ Tô An, quả thật là đau, nàng muốn điếng người. Tô An làm rất nhanh, phá vỡ lớp màng rồi để im cho cơ thể Tuyết Y chấp nhận mình. Nước mắt quanh viền mi của Tuyết Y nhưng nàng không khóc, chỉ ôm lấy Tô An, hôn lên đôi môi của nàng ấy để nàng ấy xoa dịu cho mình. Tô An hôn Tuyết Y dịu dàng, nàng hôn lên trán rồi hôn lên má, nụ hôn dỗ dành trẻ nhỏ.

Đợi cho đến khi Tuyết Y đỡ đau hơn thì lực động của Tô An mới gia tăng một chút, sự ấm áp bao bọc lấy ngón tay thon dài của Tô An. Tiếng rêи ɾỉ vang lên gợi cảm đến mức ai có lỡ nghe thấy cũng đỏ mặt tía tai, hang động nhỏ, làn suối trong, ấm áp và hòa quyện.

Sáng hôm sau, Tuyết Y thức dậy thì đã thấy mình nằm trên giường của mình từ lúc nào, Tô An nhắm mắt ngủ bên cạnh. Gương mặt Tô An không phải cực kì tuấn tú nhưng lại thanh lịch, có phong vị của lãng tử. Mái tóc dài xổ tung ra, mềm mại tha thướt vương lên người Tuyết Y, nàng nhắm mắt vùi vào làn tóc mây của nàng ấy, say sưa tận hưởng khoảng khắc tuyệt vời này.

"Tuyết Y… nàng dậy rồi?" Tô An nhắm mắt lại một lần, rồi mới mở mắt ra. Nàng nhìn Tuyết Y, mặt đối mặt mỉm cười, "Nàng dậy rồi?"

"Vâng, thϊếp dậy rồi" Tuyết Y ôm eo Tô An, để hai người có thể ôm nhau gần gũi hơn nữa, gần đến mức chẳng thể phân ly càng tốt. Tô An nghe Tuyết Y xưng là thϊếp, nhẹ nhàng, nhưng lại có sức đánh động lòng người khác.