Chương 11

Đại Hỷ

Tin tức Tô chủ nhân sẽ lấy thê tử lan rộng khắp kinh thành Trường An, khi Tô An ra đường người người sẽ chúc mừng cho đại hỷ của nàng. Phe phẩy cánh quạt mỏng của mình, Tô An cười híp cả mắt. Cả ngày hôm nay lời "Đa tạ, đa tạ" nàng đã nói không dưới hai mươi lần. Nàng rất vui vì sắp đến được rước thê tử về nhà, nhưng lại thấy lo vì Tô Huệ đồng ý nhưng Tuyết Y lại chưa hề biết.

Nàng phân vân không biết Tuyết Y có đồng ý làm thê tử của mình không, nhưng lần nào cũng không dám mở lời. Có hôm đứng trước mặt Tuyết Y, thấy Tuyết Y nhìn mình liền tim thình thịch, chân run lẩy bẩy. Chẳng dám, cũng chẳng thể mở lời.

Tuyết Y buồn bã ngồi trên bậc tam cấp nhìn ngắm khoảng sân rộng lớn, gia nhân người đi ra đi vào chuẩn bị giương đèn kết hoa chuẩn bị cho hôn lễ của Tô An. Nàng ấy chỉ muốn lấy Tô Huệ tỷ làm thê tử, chẳng đả động gì đến nàng. Tuyết Y có chút tủi thân, có chút đau đớn, chua xót. Nàng chẳng biết rốt cuộc là trong lòng Tô An nàng có bao nhiêu phân lượng.

Tô An đi cổng lớn vào nhà, thấy Tuyết Y đang ngồi nên mỉm cười, bảo, "Tuyết Y, nàng ngồi đây làm gì? Vào nhà đi chứ?"

"Mặc ta, ngươi đừng quan tâm ta làm gì" Tuyết Y giận dỗi quay mặt đi nơi khác, nhìn cũng chẳng buồn nhìn Tô An thêm một cái nào nữa. Tô An ngồi xuống cạnh bên Tuyết Y, cố gắng như thế nào cũng không thể kéo lại ánh mắt của mỹ nhân. Nàng ấy giận dỗi, hờn trách, nhưng Tô An chỉ nghĩ đơn giản nàng ấy giận mình vì chuyện nào đó. Hai người, hai ý nghĩ khác nhau.

"Tuyết Y… Nàng có thể đi với ta một lát không? Đến nơi này một lát…" Tô An đứng dậy phủi đáy quần dính bẩn, nhìn Tuyết Y bằng đôi mắt cún con cố hữu của mình.

Tuyết Y mặc dù quay mặt đi giận dỗi nhưng vẫn rất hứng thú muốn biết đó là gì, miệng lèm bèm mắng nhưng trong lòng tự nhủ Tô An nói thêm một câu nữa nàng sẽ đứng lên đi cùng ngay.

"Đi đi, ta nhờ nàng việc này" Tô An nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nộn của Tuyết Y kéo nàng ấy đứng dậy, Tuyết Y cau mày mắng, "Tại sao là ta chứ? Tự dưng lại nhờ ta. Ngươi đáng ghét quá đi mất"

Hai người đến phòng của Tô An, nàng đá cửa vào, một tay dắt Tuyết Y đi vào trong. Bên trong phòng mùi đàn hương thơm nồng nhưng vẫn không sánh được mùi tử đinh hương tinh nghịch trên váy áo Tuyết Y. Nàng ấy mặc bạch y trắng không nhiễm bụi trần, mái tóc vấn gọn gàng nhưng không kém phần đáng yêu.

Từ khi bỏ đi đến giờ Tuyết Y đã mười bảy, vừa ra vẻ chững chạc lại vẫn giữ được nét đáng yêu cố hữu. Đôi mắt to tròn tinh tường vĩnh viễn không thay đổi. Nàng ấy ngày càng đẹp, khổng tước đã đến độ trưởng thành càng xinh càng lộng lẫy, da trắng tinh như sứ, đôi má lúc nào cũng hây hây đỏ với một đôi môi hồng nhạt như cánh đào phơn phớt. Không nói cũng biết nam nhân để mắt đến nàng ấy nhiều vô số kể, bao nhiêu lễ vật hỏi cưới đều được Tô An khéo léo trả về cả.

Khác với Tuyết Y, Tô Huệ năm nay đã hai mươi, đã là một người phụ nữ dịu dàng thùy mị. Năm nay gả đi vừa hay, để quá hai mươi gả đi người ngoài sẽ đàm tiếu tỷ ấy.

Tô An dắt Tuyết Y đến chiếc tủ gỗ của mình, mở rương ra, một bộ giá y lộng lẫy làm Tuyết Y không biết nói gì, nàng chỉ nhìn chằm chằm Tô An như đang từ Tô An tìm ra câu trả lời. Tô An nắm lấy bàn tay của Tuyết Y, chân thành nói, "Tuyết Y… Ta chỉ muốn… nàng cũng như Tô Huệ gả cho ta. Ta biết như vậy là tham lam, không đúng. Nhưng mà Tuyết Y, ta yêu nàng, ta không thể sống thiếu nàng… Ta…"

"Không cần nói, cái gì cũng không cần nói" Tuyết Y ôm chầm lấy Tô An làm Tô An suýt chút nữa là ngã về phía sau, đôi mắt Tuyết Y rưng rưng lệ, từng giọt nóng hổi rơi xuống vai áo Tô An, ướt đẫm.

"Ta đợi ngươi nói câu này lâu lắm rồi, xú nha đầu" Vừa nói Tuyết Y vừa đấm vào lưng Tô An trách móc, như một tiểu hài tử sụt sùi nước mắt.

"Nàng nguyện ý?" Tô An buông Tuyết Y ra để nàng ấy nhìn mình, nhưng Tuyết Y chỉ lau đi nước mắt của mình rồi gật đầu nhè nhẹ, "Ta nguyện ý, cho dù có làm thứ ta cũng không buồn. Chỉ cần được ở bên ngươi, được ngươi yêu thương là được"

Tô An để ngón tay trỏ lên đôi môi xinh xắn của Tuyết Y ngăn những câu nói chua xót còn lại, nàng kéo Tuyết Y vào trong vòng tay của mình rồi siết chặt, với nàng, chỉ cần cả ba ở bên nhau là được. Trải qua những lần rong ruổi cùng nhau, cùng nhau lập nghiệp, cùng nhau chứng kiến tiền bạc dần vào nhà. Nàng nghĩ, Tuyết Y và Tô Huệ có thể sống cùng nhau, và nàng, chẳng thể chọn ai trong họ.

Nàng tham lam, nhưng, nàng yêu cả hai người. Chẳng thể nói yêu ai nhiều hơn, yêu ai ít hơn, bỏ ai được, không bỏ ai được… Bảo nàng chọn một trong hai, nàng nghĩ cho nàng chết còn đơn giản hơn.

Và tình yêu của nàng tham lam ích kỉ như thế, nhưng hôn lễ không phải để che mắt mọi người. Lần này là thật, rước tân nương vào nhà thật, sống với nhau đầu bạc răng long thật. Tô An lấy giá y trong gương ra đưa lên cho Tuyết Y xem, "Nàng xem, ta đã đặt người làm cho nàng. Còn thêu uyên ương mà nàng thích".

"Tô An, ta yêu ngươi" Tuyết Y ôm eo Tô An làm nũng như một nữ hài, Tô An mỉm cười hôn nhẹ lên mái tóc nàng ấy. Mùi hương nhẹ nhàng ấy quấn quít trái tim Tô An, nhẹ nhàng mà len lỏi, gắn kết bền chặt mãi mãi.

Không khí vui mừng háo hức tràn ngập trong Tô Gia, tuy Tô An nói là không phân địa vị cao thấp nhưng trong lòng gia nhân đều định sẵn Tô Huệ là Tô đại phu nhân, Tuyết Y là Tô nhị phu nhân. Nhị vị phu nhân đều ôn hòa với người trên kẻ dưới, người người yêu mến, một người dịu dàng như nước, một người tinh nghịch đáng yêu như hoa đào.

Tô Huệ phụ giúp mọi người treo cầu hoa màu đỏ khắp các cột lớn nhỏ trong nhà mặc cho Tô An biết bao nhiêu lần bắt xuống, Tuyết Y cũng muốn bắt chước làm theo liền bị Tô An mắng cho một trận nhớ đời. Vui vẻ, náo nhiệt chính là không khí lúc này của Tô Gia.

Trái ngược với sự sôi nổi trong nhà, bên bờ hồ ngoại thành, Huân Nhi ngồi trên bờ đong đưa đôi chân nhỏ bé của mình dưới làn nước lạnh giá. Tại sao nàng lại không vui như nàng đã nghĩ, Tô tỷ tỷ và Tuyết Y tỷ tỷ đều đối xử tốt với nàng, nay họ đã về bến đỗ của mình đáng lẽ ra nàng phải mừng cho họ mới phải.

Nàng rất buồn, nỗi buồn làm lòng nàng như nặng trĩu lại. Nhìn người người tấp nập ra vào nàng lại càng buồn hơn, nàng biết rõ chủ tử là nữ, và nữ nhân kết hôn với nữ nhân là điều bất khả thi. Nhưng một phần trong lòng nàng cũng mong muốn được như họ.

"Đằng kia có nước kìa, ta muốn rửa mặt một chút" Minh Lỗi vén tà áo của mình để đi được nhanh hơn, gia nhân đằng sau đi theo muốn hộc hơi nhưng chẳng đuổi kịp. Đến nơi y mới thấy nước này căn bản không thể rửa mặt được vì có một người đang ngâm chân rồi, một chút bực tức làm y phát cáu, "Gia nhân nhà ai lại không có giáo dưỡng, nước là dùng để rửa mặt, nấu cơm mà lại cho chân xuống thế kia"

Huân Nhi nghe thấy có người mắng mình nên quay đầu lại, do ánh nắng chói chang nên bắt buộc mình phải nhíu mắt lại. Theo cảm nghĩ của nàng thì hắn ta cao như cột đình, cả người như cao cao to to lại có cách nói chuyện khó nghe làm nàng thấy khó chịu. Thế nên nàng đứng lên lấy đôi hài bên cạnh xỏ vào rồi bỏ đi, bước đi ba bước đã bị y giữ tay lại, "Xin lỗi,.. tôi hơi đường đột nhưng cô nương là..?"

"Là gia nhân nhà ai không có giáo dưỡng" Huân Nhi vận nội công dằn tay y ra khỏi mình rồi bỏ đi hẳn một mạch.

Khóe môi Minh Lỗi khẽ vẽ nên một nụ cười, "Tiểu mỹ nhân… Haha, ta những tưởng Tuyết Y cô nương đã làm đẹp nhất rồi"

Càng tới ngày cử hành hôn lễ mọi người càng bận bịu nhiều hơn, ngày nối tiếp ngày, rốt cuộc ngày đó cũng đến.

Từ tối hôm đó, sau các nghi thức Tô Huệ đã không ngủ được, nàng lăn qua lăn lại trên giường rồi gần như thức trắng. Háo hức, mong chờ ngày trọng đại nhất của nữ nhân. Nàng không ngủ được nên xuống giường đi ra khỏi phòng thì bắt gặp Tuyết Y đang đứng lảng vảng ở trước cửa, "Tuyết Y! Muội vẫn chưa ngủ sao? Ngày mai sao làm tân nương xinh đẹp nhất?"

"Tỷ tỷ cũng chưa ngủ…" Tuyết Y nhanh nhẩu ôm cánh tay Tô Huệ, nàng cười, nàng ấy cũng cười. Rốt cuộc hai người nói chuyện với nhau đến gần sáng, ngủ thϊếp đi trên bàn trà trong phòng Tô Huệ.

Buổi sáng, bà mụ đon đả vào từ lúc trời mới tờ mờ. Thấy cả hai tân nương đều nằm vật vờ bên bàn trà bèn tức giận, la lối um sùm, "Ôi trời đất ơi, tân nương của tôi ơi…"

Có cả một đội người nườm nượp giúp đỡ cho nhị vị tân nương, mất khoảng một canh giờ mới có thể xong. Tô Huệ và Tuyết Y đều vận một giá y đỏ nhưng lại mang phong vị khác nhau, một dịu dàng diễm lệ, một xinh đẹp bức người. Tô Huệ chỉ dặm nhẹ một chút son hồng, Tuyết Y thì thêm một bộ dây chuyền bằng phỉ thúy thanh nhã.

Tô An từ sáng sớm đã bồn chồn không yên, nàng tự mặc giá y của mình rồi đi quanh quẩn ngóng đợi nhị vị tân nương. Cho đến khi Tô Huệ cùng Tuyết Y được cổng từ cõng sau, đón rước dâu rồi lại đứng đợi ở cổng trước. Tô An đứng đợi trước cổng để đá cửa kiệu, vì không muốn cho ai ủy khuất nên nàng nhảy cả hai chân lên để đá. Đổi lại là một trận cười sảng khoái từ mọi người.

Tuyết Y và Tô Huệ cùng nhau bước xuống kiệu được bà mụ cõng vào nhà, bước qua than hồng. Đi vào trong đại sảnh, mồ hôi trên tay Tô Huệ ướt đẫm bàn tay. Tuyết Y biết tỷ tỷ hơi lúng túng nên nắm tay Tô Huệ, khe khẽ nói, "Tỷ tỷ đang ngại sao?"

"Tỷ thấy hơi lo lắng…" Tô Huệ khẽ đáp lại, tay Tuyết Y nắm chặt hơn, tiếng cười đáng yêu của nàng Tô Huệ cũng có thể nghe được, "Đừng sợ, người đó là Tô An"

Người đó là Tô An…

Năm chữ liền khiến Tô Huệ hết lo sợ, phải rồi, người ấy là Tô An thì tại sao nàng lại phải lo lắng. Đó là người nàng yêu thương nhất, là người nàng thuộc về, nàng nên hân hoan vui mừng mới phải.

"Tân cô gia… Mời đứng ở đây" Bà mụ kéo người đang cười si ngốc đứng ngay ngắn lại, nhưng trái Tô Huệ, phải Tuyết Y, làm sao nàng có thể bái thiên địa cho đàng hoàng?

Tô An cau mày một lúc rồi mới kéo Tuyết Y đứng cạnh bên Tô Huệ, hai người đều đối mặt với nàng, cùng nhau bái thiên địa, cùng nhau thề ước đồng tâm kết bái trăm năm.

Trong lòng cả ba người đều cảm nhận rõ niềm vui sướиɠ lúc này, riêng Huân Nhi đứng tựa cửa nhìn, buồn bã, cô đơn, một chút thất vọng len lỏi trong tim. Nàng… cũng muốn như họ.

Đến khi xong các thủ tục trời cũng đã ngả về đêm, tiếng khách khứa nâng ly chúc tụng vang vọng trong Tô Gia rộng lớn. Gia nhân vì quý chủ nhân nên đã tập trước một đoạn vũ khúc để mừng cho chuyện này. Mà Huân Nhi, nha đầu có nhan sắc nhất nơi này đứng ra đảm nhiệm.

Nàng vận hồng y gần tệp như màu giá y, bên cạnh đó là những nha hoàn có chút nhan sắc. Nàng nổi bật như mặt trăng, được vây quanh bởi các tinh tú nhỏ lẻ. Vũ khúc nhẹ nhàng, sâu lắng, hàm chứa cả tình cảm của tiểu nha đầu như nàng.

Người đã nhận nàng về, bảo vệ, cưu mang nàng, đáng lẽ ra nàng không nên có những cảm xúc như thế. Nhưng… Nếu đã là tình cảm thì ai có thể cấm cản, nàng hướng về Tô An như hoa dã quỳ hướng về mặt trời chói lọi. Mặt trời ấy xa lắm, cao lắm, nàng vốn dĩ thấp bé làm sao có thể với tới?

Từng động tác giơ tay múa chân đều làm mọi người ngơ ngẩn, Tô An nhìn nàng, mỉm cười nhè nhẹ như tự hào khi thấy nàng tốt đẹp như vậy. Vậy nên nàng ra sức uyển chuyển hơn, điêu luyện hơn, nàng muốn ít nhất trong giờ khắc này lưu lại hết vũ khúc trong lòng nàng ấy.

Nước mắt trực trào bên mi, làm đôi má của nàng thêm ửng hồng e lệ. Vũ khúc hoàn trong tiếng vỗ tay hò hét của đám người, nàng cúi đầu chào rồi cáo lui, một mạch chạy đến tận bờ hồ ngoại thành.

Đây cũng giống giá y nhưng chẳng phải giá y. Là hôn lễ nhưng chẳng phải của nàng, là người nàng kính mến, yêu thương lại chẳng có nàng trong tim. Huân Nhi gục bên bờ hồ khóc nức nở.