“Chúng con vào sân trượt băng liền thấy chú Trương! Chú đứng bên cô út nói không ngừng nhưng cô út không để ý đến.”
“Chẳng bao lâu, cô út nói muốn dẫn con về nhà, không ngờ lúc đó cô út đột nhiên ngã xuống...”
“Con thấy trán cô út đập mạnh xuống đất! Sau đó, cô út nằm trên mặt băng không có phản ứng gì.”
Tô Hiểu Quả vừa nói mắt đã ướt, như thể nhớ lại khủng hoảng lúc đó.
“Con sợ lắm nhưng chú Trương lại chạy mất, may mà anh của Phong Tuyết ở gần đó, anh ấy cõng cô út lên lưng, bảo con chạy về nhà báo tin trước.”
Người nhà họ Tô nghe Tô Hiểu Quả kể lại, ai nấy đều nhíu mày.
Tô Hướng Đông trừng mắt nhìn Trương Tuyết Hoa, nói: “Xem cô giới thiệu toàn người chả ra gì! Bắc Bắc xảy ra chuyện, họ Trương đó lại bỏ chạy… Sau này, cô không được tùy tiện giới thiệu đối tượng cho Bắc Bắc nữa.”
Trương Tuyết Hoa chỉ gật đầu mà không dám phản bác! Nếu Tô Hướng Đông biết chính cô ta khiến Tô Bắc Bắc ngất xỉu thì dù nhà họ Tô không đánh con dâu, cô ta cũng không tránh khỏi một trận đòn.
Tô Hướng Nam trầm giọng hỏi: “Con gái! Con thấy ai đẩy cô út con không?”
Tô Hiểu Quả nghe bố hỏi, cả người run lên, tay cũng lo lắng nắm chặt lại! Sau đó, cô bé lắc đầu nhỏ giọng trả lời: “Không, không thấy.”
Tô Hướng Nam cảm thấy phản ứng của con gái không bình thường.
Anh ấy càng lớn tiếng hỏi: “Hiểu Quả! Con thật sự không thấy ai đẩy cô út con sao?”
Tô Hiểu Quả thấy bố mặt nghiêm lại, lập tức sợ đến phát khóc.
“Anh hai! Hiểu Quả còn nhỏ, anh dọa nó làm gì.”
Theo tiếng nói đó, người nhà họ Tô mới phát hiện ra Tô Bắc Bắc đáng lẽ đang nằm nghỉ trên giường lại xuất hiện ở đây.
Tô Bắc Bắc đi đến bên Tô Hiểu Quả, ngồi xuống nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô bé.
Sau đó, cô dịu dàng nói: “Hiểu Quả đừng khóc, chuyện này không liên quan đến con, ngay cả cô út cũng không biết ai đẩy cô út, con còn nhỏ sao biết được.”
Nhìn gần thấy vết sưng đỏ đáng sợ trên trán Tô Bắc Bắc, nghe giọng cô an ủi, Tô Hiểu Quả mấp máy môi, cuối cùng không nhịn được nói: “Cô út! Con xin lỗi… Thực ra con thấy người đẩy cô út nhưng con không dám nói.”
Tô Bắc Bắc không trách Tô Hiểu Quả, cô đưa tay xoa đầu cô bé, nói: “Hiểu Quả đừng sợ! Ở đây có cô út, có ông bà, có bố mẹ con, không ai dám làm hại con.”
Tô Hiểu Quả nhìn vào ánh mắt đầy khích lệ của cô, hít sâu một hơi, dũng cảm nói: “Là… Là anh ba đẩy cô út ngã.”
“Con tận mắt thấy anh ba thừa lúc cô út không chú ý, đưa tay đẩy cô út một cái.”
“Sau đó, anh ba thấy cô út ngất xỉu, liền đe dọa con không được nói với người nhà là anh ấy đẩy! Nếu nói sẽ đánh con, anh ấy bỏ chạy.”
Trương Tuyết Hoa không ngờ Tô Hiểu Quả thấy Tô Hiểu Vũ đẩy Tô Bắc Bắc, vội vàng biện hộ cho con trai: “Bố, mẹ! Hiểu Vũ chắc chắn không cố ý.”
“Trẻ con đơn giản, chỉ là thấy cô út không mua kẹo hồ lô, trong lòng giận dỗi, nhất thời bốc đồng mới đẩy cô út một cái! Nó còn nhỏ thì có ý gì xấu đâu.”
“Chỉ là không ngờ Bắc Bắc lớn thế mà bị trẻ con đẩy ngã.”
Tô Hướng Đông không ngờ chính con trai mình đẩy em gái, anh ấy giận đến xắn tay áo, trợn mắt nhìn Trương Tuyết Hoa: “Hiểu Vũ đâu, gọi thằng nhóc thối tha đó ra đây! Hôm nay tôi phải dạy dỗ một trận, nó đều đã bị cô chiều hư…”