Chương 22

“Nếu không phải mẹ thương các con, lén vào bếp nhà chính lấy cơm thừa canh cặn, các con sợ là không có nổi một miếng cơm nóng mà ăn!”

Tuy nhiên, vừa dứt lời, Trương Tuyết Hoa ngẩng đầu liền thấy mẹ chồng là Lý Thục Phân đang đứng ở cửa, nhìn cô ta đầy giận dữ.

Lý Thục Phân thật không biết kiếp trước bà đã gϊếŧ người hay phóng hỏa, mà kiếp này lại gặp phải một cô con dâu khiến người ta tức chết như vậy.

Rõ ràng là Trương Tuyết Hoa và Hiểu Vũ làm sai nhưng lại dám sau lưng mắng bà thiên vị, mắng con gái bà là kẻ vô dụng.

“Trương Tuyết Hoa! Cô có gan thì nói lại trước mặt tôi một lần nữa.”

“Mẹ…” Nghe thấy vậy, mặt Trương Tuyết Hoa tái nhợt, cô ta ngây ngẩn nói: “Sao mẹ lại ở đây…”

Lý Thục Phân cười mà như không cười: “Nếu tôi không đến thì không biết cô đang nói xấu tôi thế nào sau lưng.”

Trương Tuyết Hoa không biết Lý Thục Phân đã nghe được bao nhiêu, chỉ có thể lặng lẽ nói: “Mẹ! Mẹ hiểu lầm, con không có ý đó…”

“Không nói xấu tôi?” Lý Thục Phân hừ lạnh một tiếng: “Cô nghĩ tôi ngốc đến mức không nghe ra lời tốt lời xấu sao?”

Đúng lúc không khí căng thẳng như sắp nổ tung, Hiểu Vũ đột nhiên buông đũa bát xuống và khóc “oa” lên.

Nghe thấy tiếng khóc của con, Trương Tuyết Hoa dường như tìm lại được sự tự tin, cô ta vội ôm Hiểu Vũ vào lòng an ủi, không quên trách móc: “Mẹ, có gì thì đợi bọn trẻ ăn xong hãy nói, Hiểu Vũ và Hiểu Nhã cả ngày chưa ăn cơm, nhìn xem làm bọn trẻ sợ kìa, còn ăn uống gì được nữa!”

“Không phải con cô thì cô không đau lòng.”

Trương Tuyết Hoa không học nhiều, không hiểu được nhiều lý lẽ nhưng rất giỏi cãi nhau.

Kinh nghiệm sống hơn ba mươi năm dạy cô ta là khi cãi nhau dù đúng hay sai cũng phải chiếm thế thượng phong.

Vì vậy, Vừa nãy còn sợ đến mặt tái mét, giờ thấy con trai khóc, cô ta dám đối mặt trách móc mẹ chồng, đè bẹp mẹ chồng một bậc.

Cứ như vậy, cô ta mới là người có lý.

Lý Thục Phân dù là mẹ chồng nhưng khả năng cãi vã lại kém xa Trương Tuyết Hoa.

Nhìn tình cảnh trước mắt, bà tuy tức giận nhưng không biết phải nói gì.

Lúc này cửa nhà ngang lại mở ra, một luồng gió lạnh thổi vào, Tô Đại Sơn dẫn theo Tô Hướng Đông và Tô Hướng Nam bước vào.

Ban đầu họ ngồi lại nói chuyện về Phong Việt sau khi tiễn Phong Việt và Trình Phó Xưởng Trưởng đi.

Tô Đại Sơn và hai con trai đều quen biết Phong Việt, họ đều là công nhân ở nhà máy thép.

Tô Hướng Đông do Tô Đại Sơn dẫn vào nhà máy, năng lực bình thường, làm việc gần hai mươi năm mà giờ chỉ là thợ nguội bậc bốn.

Tô Hướng Nam thì sau khi xuất ngũ được phân công vào phòng bảo vệ của nhà máy.

Rõ ràng, dù là Tô Đại Sơn hay Tô Hướng Đông, Tô Hướng Nam, đều đánh giá rất cao Phong Việt.

Vì hoàn cảnh đặc biệt của nhà họ Phong, Phong Việt vừa vào nhà máy đã được bỏ qua giai đoạn học việc và được chính thức làm thợ bậc một nhưng ngoài dự kiến của mọi người, lần đầu tham gia kỳ thi bậc thợ anh đã vượt qua ba cấp, năm nay kỳ thi chưa bắt đầu nhưng nhà họ Tô tin rằng anh lần này qua bậc bốn không vấn đề gì.

Tô Hướng Đông cảm thán: “Tiểu Phong thật lợi hại, người ta chưa đầy hai năm mà bằng nỗ lực gần hai mươi năm của anh.”

Tô Hướng Nam cũng nói theo: “Tiểu Phong không làm công nhân thì chắc chắn là sinh viên đại học, đầu óc người ta rất thông minh, em gái lấy anh ấy thật tốt.”