Quan sát Trần Thanh Di ở một bên, cô bé mười lăm tuổi đang ở độ tuổi phát triển chiều cao, cô vừa cao vừa gầy giống như một cây gậy trúc.
Nhưng khuôn mặt trong trắng lộ hồng đó lại không thể khỏe mạnh hơn được nữa.
Quan sát tới đôi lông mày thanh tú, đôi mắt to long lanh và chiếc mũi nhỏ cao thẳng đó.
Đôi môi đỏ thắm, quả thực là một cô bé xinh đẹp mà có tìm khắp làng trên xóm dưới cũng tìm không ra được.
Người ta nói con gái thay đổi rất lớn khi tới mười tám tuổi, qua thêm hai năm trổ mã nữa, chắc chắn là vẻ đẹp của cô sẽ càng khó lường hơn nữa!
Ngay cả bà cụ Trần luôn luôn bất công cũng không thể không thừa nhận rằng con gái của nhà thằng hai lớn lên vô cùng xinh đẹp.
Ai nhìn thấy cũng cảm thấy vui vẻ rạo rực ở trong lòng.
Lại nghĩ tới Trần Thắng Nam, ừm, thật ra cô ta không tính là quá xấu, chỉ có thể tính là thanh tú.
Quan trọng là da của cô ta hơi đen, làn da cũng thô ráp và hơi béo. Hơn nữa, cô gái nông thôn không có tri thức gì và cũng không biết trang điểm.
Nghĩ đến một phi thanh niên trí thức như cô ta mặc một chiếc váy màu xanh lá, vải lại không đủ và hơi chật, vậy thì…
Khụ khụ…
Oa oa oa!
Ở trong phòng, Trần Thắng Nam tức giận đến mức đấm vào giường đất, cô ta bất chấp tất cả, lộc cộc bò lên.
Cô ta mang đại giang vào chân, chạy ra khỏi phòng tới đánh em trai.
Tốc độ của cô ta cực nhanh, mọi người đều không phản ứng kịp.
Cô ta đánh Trần Thanh Thụ kêu cha gọi mẹ!
Cô ta còn vừa đánh vừa mắng: “Mày mới xấu, mày xấu nhất.”
Trần Thanh Thụ phản bác: “Chị xấu nhất, cả nhà chị đều xấu xí.”
Trần Trường Giang và Thạch Lan Hoa nghe vậy suýt chút nữa tức đến mức nghen chết, hai chị em cùng cha mẹ sinh ra đều xấu xí.
Làm cha mẹ có thể đẹp đến cỡ nào chứ?
Đặc biệt là Thạch Lan Hoa, cháu gái và con gái cả đối lập quá lớn như vậy, còn không phải là cô ta kéo chân sau hay sao!
Con gái út giống cha của con bé nên đẹp hơn chị của nó rất nhiều.
Ông ta nghĩ chuyện này do con trai khơi gợi nên túm Trần Thanh Thụ lại để đét mông.
Cuối cùng vì thương con trai nên ông ta mới đánh chưa được vài cái đã ngừng tay.
Trần Thanh Di vừa lòng. Nhìn xem, báo thù cũng không cần chính mình ra tay.
Trần Thắng Nam còn muốn xông lên nhưng lại bị mẹ ruột giữ chặt, nói: “Được rồi, em trai của con nói bậy và không kiểm soát được cái miệng của mình. Con đẹp gái là thật mà, khi hai chúng ta đi ra ngoài, ai mà không nói con lớn lên giống mẹ chứ!”
“Hu hu…”
Trần Thắng Nam bị sốc nặng, cô ta khóc lóc thảm thiết: “Mẹ, con không giống mẹ, con một chút cũng không giống mẹ đâu! Mẹ chẳng đẹp chút nào cả.”
Thạch Lan Hoa:… Tức giận!
Trần gia người:… Nói quá đúng!
“Chị cả, chân của chị lành rồi ư?”
Lúc này, một tiếng nói nho nhỏ từ một bên truyền đến.
Trần Thanh Di nhướng mày. Người đang nói chuyện chính là Trần Thanh Liễu, giữa hai chị em ruột này đang xảy ra xích mích gì đây?
Vậy mà hai người tự phá đám nhau.
“Phụt…”
Không biết là ai không nín được mà bật cười thành tiếng. Điều này làm cho hai vợ chồng Trần Trường Giang hoàn toàn không nhịn được nữa.
Trần Thắng Nam khóc thảm thiết hơn, nước mắt nước mũi chảy tùm lum, Thạch Lan Hoa không đành lòng lại nói tiếp.
Vì thế, bà ta quay đầu lại, véo eo, chửi đổng lên với con gái thứ hai đang cúi đầu ở một bên:
“Trần Thanh Liễu, cái con nhóc chết tiệt kia, chân của chị cả mày mới trùng hợp khỏe hơn chút, mày không thể làm thay chút việc này hay sao? Hôm nay, mày chỉ biết nói móc chị của mình thôi.”