Chương 44

Phần thịt trên ngực đối phương cũng được mụ ta chăm sóc đặc biệt, vừa đánh vừa chửi: “Con điếm thúi, thứ lăng loàn, tao cho mày xấu mặt. Dám cướp người đàn ông của tao hả? Không phải mày thích lẳиɠ ɭơ sao, tao cho mày lẳиɠ ɭơ đủ!”

Bàn tay lớn của Tiền Hồng Anh thẳng thừng kéo hết quần áo của Tề Mẫu Đơn xuống, bà ta trần như nhộng.

Nhiều người đang nhìn như này, Tề Mẫu Đơn xấu hổ muốn khóc, liên tục lấy tay ngăn lại.

“Mày cản cái gì, con điếm như mày mà còn biết cần mặt mũi hả?” Thấy da thịt trắng trẻo lõα ɭồ của đối phương, sự ghen ghét của Tiền Hồng Anh càng tăng cao, nghĩ đến việc chồng mình không có hứng thú với mình mà lại đi tòm tem với con ả này.

Người ta nói phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, mụ ta cũng chỉ mới bốn mươi sáu thôi

Thế nhưng một năm chỉ làm dăm ba lần với người đàn ông nhà mình.

Có lúc mụ ta muốn, đã chủ động còn bị chán ghét, qua loa lấy lệ, khiến mụ ta tiến thoái lưỡng nan, dù vậy mụ ta vẫn cố gắng bồi bổ cho chồng.

Kết quả lại để cho ả đê tiện này hưởng thụ.

Nghĩ tới đây, Tiền Hồng Anh càng căm hận hơn, tay càng gắng sức, đánh người ta đến mức mặt mũi bầm dập.

Không một ai can ngăn, trong lòng đều thầm mắng đáng đời.

Vợ Ngô Hữu Vinh cũng không nhịn được, xông ra, cô ta muốn đi rạch mặt Tề Mẫu Đơn.

Tề Mẫu Đơn sợ hãi ra sức phản kháng.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ghê tởm, chán ghét và không dám tin nổi của năm đứa trẻ kia trong đám đông, trái tim bà ta lạnh giá, cả người như rơi vào hầm băng, không phản kháng, không cố gắng lấy tay che giấu nữa.



Bà ta biết mình xong rồi.

Bỗng chốc bà ta cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc.

Cuối cùng vẫn là Vương Cẩu Thặng không nhẫn tâm nhìn nữa, nhớ lại mình và bà ta đã chung chăn gối nhiều năm, còn chăm sóc cho cha mẹ đã mất của ông ta nên xông vào cứu người, phủ quần áo lên cơ thể Tề Mẫu Đơn.

Có người hung hăng phỉ nhổ: “Vương Cẩu Thặng, ông đang làm gì vậy, con mụ này đã cắm sừng ông đấy, còn không chỉ cắm một sừng thôi đâu. Bà ta phản bội ông không biết bao nhiêu lần rồi, thế mà ông vẫn bảo vệ bà ta à?”

“Đúng vậy đó, ai cũng có thể làm chồng con ả này, ngày xưa thì đã mang đi dìm l*иg heo rồi, bây giờ cũng phải treo giày rách! Có bà ta ở đây, mấy đứa trẻ nhà ông sao còn có thể lấy được vợ chứ. Ông chớ để dáng vẻ vô cùng đáng thương của bà ta dụ dỗ, loại phụ nữ này giỏi nhất là giả vờ đó.”

Vương Cẩu Thặng đau khổ ôm đầu, không ngừng bứt tóc mình, nghẹn ngào thành tiếng.

Là đàn ông thì sao nhịn được việc bị cắm sừng, nhưng ông ta thật sự rất quan tâm Tề Mẫu Đơn.

“Thặng Tử!” Giọng Tề Mẫu Đơn đầy tuyệt vọng, thê lương, lúc này bà ta mới thấy hối hận!

Chỉ có người đàn ông này đối xử thật lòng với mình.

Bà ta quỳ bò đến bên cạnh Vương Cẩu Thặng, hai tay điên cuồng vả miệng mình: “Thặng Tử, tôi không phải người! Tôi không biết xấu hổ! Tôi có lỗi với ông. Tôi sai rồi, tôi bị ma xui quỷ khiến, ông tha thứ cho tôi, tha lỗi cho tôi có được không? Sau này tôi chắc chắn cố gắng sẽ sống tử tế với ông. Hu hu hu…”

Nghĩ đến ngày xưa Vương Cẩu Thặng nâng niu bà ta trong lòng bàn tay, cái gì cũng đều theo bà ta, trong nhà ngoài nhà đều là bà ta làm chủ, cha mẹ chồng khi còn sống cũng đối xử với bà ta rất tốt, ấy mà bản thân lại mất tính người như thế, nước mắt bà ta cứ thế tuôn ra như suối.

Vương Cẩu Thặng nhắm rịt mắt, sự việc quá đột ngột, ông ta thật sự không thể tin được.

Cho dù sự thật phơi bày trước mắt, trái tim vẫn đau đớn giống như bị kim đâm.



Nghĩ đến chuyện tốt đẹp lúc trước giữa hai người, vẻ mặt ông ta trắng bệch như tờ giấy.

Nhìn dáng vẻ của chồng mình, môi Tề Mẫu Đơn run rẩy: “Thặng Tử, ông đừng khó chịu, tôi không đáng. Tóm lại, vẫn là tôi có lỗi với ông.”

Nên là… Đừng tổn thương chính mình.

Môi bà ta cứ mấp máy mãi vẫn không thốt ra câu cuối cùng, bà ta biết mình đã không còn tư cách rồi.

“Tôi sẽ không tố cáo bà…” Lúc Vương Cẩu Thặng mở mắt ra thì ánh mắt đã trong veo: “Bà tự mình về nhà mẹ đẻ đi!”

Tề Mẫu Đơn chán nản co quắp ngã trên mặt đất.

“Không được, tôi không đồng ý!”

Tiền Hồng Anh lớn tiếng mắng chửi: “Dựa vào cái gì mà tha cho bà ta, chúng ta phải phê bình bình bà ta. Trừng phạt bà ta! Còn phải đi báo cáo bà ta!”

Mụ ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ả đê tiện này, mụ ta nuốt không trôi cục tức đó.

Trần Thanh Di cau mày, tuy chuyện này là lỗi của Tề Mẫu Đơn nhưng hai người đàn ông kia lại vui vẻ lẩn trốn là sao?

Dựa vào cái gì chứ?

Dựa vào bọn họ nhiều hơn hai lạng thịt, dựa vào việc Ngô Hữu Đức là đại đội trưởng à?

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Hữu Đức đang lặng lẽ mặc quần.