Chương 38

Dù cho biết là không muốn, nhưng cuối cùng cũng phải chia, bà cụ bất đắc dĩ chổng mông lên đi mò cái tủ ở giường lò, móc ra một cái hộp gỗ nhỏ, lấy ra một cái túi vải nhỏ màu đỏ.

Chậm rãi, từ từ mở ra, sau đó hai mắt trợn tròn...

"Tiền đâu? Tiền của tôi đâu, thế nào lại chỉ dư có một chút vậy!"

Tim Thạch Lan Hoa đập loạn: "Sao thế, sao thế, thiếu hả?"

Trần Trường Giang cũng không giả vờ bình tĩnh, sắc mặt của những người khác cũng khẩn trương, theo sát hỏi:

"Ít hơn bao nhiêu?"

“Có phải là lấy nhầm chỗ rồi không?”

“Mẹ kiếm kỹ lại coi!"

Kỳ thật căn bản không cần kiếm, lúc bấy giờ mệnh giá tiền lớn nhất chính là mười đồng tiền đại đoàn kết, còn có đồng, hào, xu.

Bình thường mấy chục đồng là một xấp thật dày, nhà họ Trần không chỉ có mấy chục đồng!

Bà cụ Trần không lề mề nữa, vội vàng vơ hết vào tay, ngón trỏ đặt lên đầu lưỡi nhanh chóng liếʍ một cái, đếm như điên.

"Một trăm... một trăm tám... Bốn trăm sáu! ! !Hu hu hu... Tiền của tôi, tại sao chỉ còn lại bốn trăm sáu vậy! Rõ ràng có hai ngàn hai trăm sáu mươi đồng bảy hào tám xu tiền mà!”

Shhh…

Mọi người hít vào một hơi.



Nhà họ Trần lại có nhiều tiền như vậy! !

Thời buổi lúc đó năm trăm có thể mua một công việc, xây căn nhà thổ ba gian phòng cũng chỉ cần không đến một trăm!

Ngay cả lúc nào cũng bình tĩnh như bí thư chi bộ hút thuốc như cái máy, điếu thuốc đã cháy hết cũng không để ý.

Ông ngoại Triệu hai mắt đăm đăm.

Nếu là thường ngày, người nhà họ Trần khẳng định sẽ đắc ý nhảy cẫng lên, nhưng bây giờ...

Bà cụ Trần vỗ đùi oa oa khóc lớn, những người khác ăn muối mấy chục năm, sao có thể không nhìn ra bà cụ Trần là khóc thật

Nhưng làm sao nói mất là mất chứ?

Thạch Lan Hoa gấp đến nỗi đang mang giày cũng nhảy lên giường, lục tung tủ cạnh giường, lôi hết đồ vật bên trong ra ngoài.

Trông bà ta như người điên, tóc tai lòa xòa, bờ môi run rẩy: "Hết rồi, hết rồi!"

Hai mắt trợn tròn nhìn thẳng về phía Trần Trường Hải: "Là cậu lấy đi đúng không? Có phải không hả?”

"Không phải!"

Trần Trường Hải bị dọa lắc đầu như trống bỏi, nhiều tiền như vậy, ông ta không dám nhận.

"Không phải cậu còn có thể là ai?" Nếu là người ngoài trộm, khẳng định là sẽ lấy hết.

"Đúng đó!"

Trần Thắng Nam cũng gấp: "Là chú muốn mua nhà, tiền lại luôn chỉ có bà nội giữ!"



Ý trong lời nói rất rõ ràng, là bà cụ Trần đưa cho Trần Trường Hải.

Trần Trường Hải khóc không ra nước mắt, đây thật là bùn đất rơi vào trong đũng quần, dù không phải là cứt cũng là cứt.

Ông ta không cách nào giải thích, không nói lại không được: "Thật không phải tôi, tôi mua nhà chỉ cần tám trăm thôi, tôi mượn bảy trăm là được rồi, sao có thể dùng đến nhiều tiền vậy!”

Trần Thanh Di sờ mũi, nãy chưa kịp nhìn, hóa ra cô đã cầm đi một ngàn tám trăm sáu mươi đồng bảy hào.

Ông cha cặn bã kia của cô, ba năm này mỗi tháng đều kiên trì gửi về nhà bốn mươi đồng.

Còn trước đó ba mươi, hai mươi.

Có thể nói tiền của nhà họ Trần đều là ông cha cặn bã kia của cô gửi về, người ở đại đội quanh năm suốt tháng chỉ đủ no cái bụng, vốn không được chia tiền gì.

Năm ngoái nhà họ Trần chỉ được chia có mười đồng, càng không nói đến bọn họ còn xây rất nhiều gian phòng như vậy, rồi cung cấp cho con cái đi học, ăn mặc cũng coi như tạm ổn.

Váy nên trong lòng cô không thấy hổ thẹn, còn châm thêm dầu vào lửa: “Chú, dựa vào việc nhà chú muốn mua nhà, nhà chú có một trăm sao? Chú và thím điều chỉ là công nhân, một tháng cộng lại có hơn bảy mươi không? Mà có thể dư được ra hơn trăm?”

Lừa ai chứ, chó cũng không tin.

Nghe vậy, những người khác cũng nhíu mày, không đồng ý nhìn về phía Trần Trường Hải.

Bí thư chi bộ vỗ giường xuôi theo: "Trường Hải, có tâm nhãn cũng đừng lúc nào cũng nhìn ngó vô nhà của chính mình!"

Dù cho da mặt của Trần Trường Hải có dày đến mức nào cũng phải đỏ mặt, bờ môi run run, bất lực giải thích.

Trong nhà tìm không ra, Trần Trường Hải không thừa nhận, bầu không khí chia nhà cũng trầm xuống.