Trần Trường Giang thấy vậy thì ồn ào, ông ta giở trò xấu: "Cha, nhà thằng hai cũng quá bất hiếu rồi! Không cho mẹ con cũng không nói, có đưa cho cha thì cũng toàn là xương."
Ông cụ Trần không thèm ngước mí mắt lên: "Đến cả xương, con còn chưa cho cha."
Muốn dùng lão già tôi để làm cái cớ sao, không có cửa đâu.
Trần Trường Giang: ...
"Thằng cả, nếu con thật sự hiếu thảo, thì hãy mua cho cha con gà, về phần mẹ con, không phải bà ấy nói không ăn sao."
Bà cụ Trần: ...
Trần Trường Giang:...
Mặt Trần Trường Giang vặn vẹo, cha ông ta quá vô tình: "Cha, con đâu có tiền!"
Tiền đều ở chỗ bà cụ Tần, về chuyện tiền riêng, ừm, không thể nói.
Ông cụ Trần nhấm nháp mùi vị cuối cùng của chân gà, sau đó cầm lấy cổ gà: "Vậy hãy quản vợ con, quản con con, hàng ngày hãy kiếm công điểm về."
Công điểm chính là tiền, không xấu.
Ông cụ được ăn thịt, tâm trạng tốt, nói nhiều lời, nhưng lại khiến nhà Trần Trường Giang khó chịu, cảm giác rất mệt tâm.
Trần Trường Giang vô cùng tức giận, buổi tối nằm trên giường đất một lúc lâu vẫn chưa ngủ được, ông ta lăn qua lăn lại, đánh thức Thạch Lan Hoa đã dính vào gối đầu.
Thạch Lan Hoa mơ mơ màng màng: "Mệt mỏi cả ngày, khuya rồi ông không ngủ, còn làm gì thế? Có phải trong phòng quá nóng, không ngủ được? Tôi mở thêm cửa sổ nhé?"
"Không cần, tôi không nóng." Trần Trường Giang cảm thấy lòng mình lạnh toát, nóng cái quỷ gì.
"Vậy sao ông không ngủ?"
Trong bóng tối, Thạch Lan Hoa liếʍ liếʍ môi, bà ta kề sát vào chồng, vươn cánh tay đen béo ra, để trên lưng người đàn ông.
"Hay là ông... Muốn? Hả?"
Trần Trường Giang: Muốn cái gì? Ông ta đang nghĩ rằng bản thân bị chèn ép, cha không đau, mẹ không thương.
"Làm vợ chồng già, cần gì phải nhẫn nhịn, có phải ông thấy tôi ngủ, không nỡ đánh thức tôi, đau lòng cho tôi sao?"
Tay Thạch Lan Hoa bắt đầu không thành thật.
Trần Trường Giang ước gì sét có thể đánh tỉnh bà vợ này: "Mệt mỏi cả ngày, trời lại nóng như vậy, nằm im mà còn ra đầy mồ hôi! Muốn cái gì mà muốn!"
Trần Trường Giang lùi ra thành giường, cách xa Thạch Lan Hoan.
Không biết tại sao lúc còn trẻ ông ta lại mắt mù cưới bà vợ này: "Ngủ!"
Ông ta vội vàng xoay người lại.
Thạch Lan Hoa tức giận, ai thèm chứ, cũng không phải thanh niên trẻ tuổi, không biết có còn dùng được không, bà ta cũng xoay người.
Trần Thanh Di chuẩn bị nhảy khỏi tường để đi trả thù, cô tình cờ đi ngang qua, vô tình nghe thấy thì cả người run rẩy, má ơi, xấu hổ, xấu hổ quá.
Cô chạy như bay.
Trần Thanh Di chạy thẳng đến nhà đội trưởng, cô chạy lấy đà, dễ dàng nhảy qua tường, lén lút tìm được nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh của nhà đại đội trưởng ở ngay bên cạnh cổng.
Trần Thanh Di đối diện với tấm ván gỗ, bước chân nhẹ nhàng giẫm lên.
Cô nghe thấy tiếng cót két, hài lòng gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Khi Trần Thanh Di đi ngang qua chuồng gà, bước chân cô dừng lại, có nên lấy hay không?
Cô suy nghĩ, rồi quyết định bỏ qua, phá nhà vệ sinh còn có thể nói là ngoài ý muốn, nếu không thấy gà đâu, thì chứng tỏ rõ ràng có người phá rối.
Trần Thanh Di chậc một tiếng, thầm nghĩ đáng tiếc.
Cô trở lại con đường cũ, vừa đến chỗ tường thì chợt nghe thấy tiếng phù phù.
Mẹ nó, có người nhảy vào.
Trong màn đêm tối đen như mực, duỗi tay cũng không thấy năm ngón tay đâu, hai người mở to mắt nhìn nhau: "Anh hai!"
"Tiểu Di?"
Trần Thanh Bách ngây ngốc phản ứng lại, anh ấy không dám tin, nhỏ giọng hỏi.
"Là em." Giọng rất nhỏ.
Trần Thanh Bách dùng sức xoa mặt, anh ấy vỡ mộng.
Anh ấy không cần hỏi cũng biết em gái đến đây làm gì, anh ấy cũng đến đây vì chuyện đó.
Anh ấy biết em gái không phải tiểu bạch thỏ, nhưng anh ấy không ngờ vậy mà em gái lại...
Tạm thời anh không thể tưởng tượng được nên hình dung thế nào.
Gan to?
Mang thù?