Chương 20

Tiền Hồng Anh không ngừng tưởng tượng, hoảng sợ run rẩy, nghẹn ngào hai tiếng.

Thím Vân âm thầm trốn trong ruộng ngô hóng chuyện vội vàng thò đầu ra nhắc nhở: “Mai à, cô đừng khóc nữa, nhanh bế con gái của cô về đi tìm lão Địch Đầu xem thử có sao không. Những chuyện khác để sau hẵng nói.”

“Đúng đúng đúng, mau về xem xem.”

Ngô Hữu Đức giờ mới phản ứng lại, cũng vội vàng lên tiếng.

Triệu Hương Mai hung tợn trừng mắt, hận không thể nhào vào xé xác Tiền Hồng Anh. Nhưng bà biết điều quan trọng nhất lúc này chính là con gái bà.

Bà gạt lệ, bảo Trần Thanh Tùng cõng em gái trở về.

“Chát!”

Nhìn bóng lưng người nhà họ Trần đã đi xa, Ngô Hữu Đức cũng mặc kệ có người ngoài ở đây, vung tay lên cho Tiền Hồng Anh một bạt tai: “Thứ đàn bà phá của!”

Lần này nhà họ Ngô ông ta không chiếm được chút lý nào, nói không chừng còn phải bồi thường mấy quả trứng gà.

Thân làm đại đội trưởng như ông ta thật quá vô dụng!

Ngô Hữu Đức càng nghĩ càng khó chịu, lại đá Tiền Hồng Anh một cái nữa.

Sọat…

Thím Vân đang hóng hớt rụt cổ lại.

Là ai nói đại đội trưởng thương vợ ấy nhỉ? Mẹ nó đúng là nói hươu nói vượn. Bà ta phải mau mau loan cái tin sốt dẻo này ra mới được.

Thím Vân luồn lách qua ruộng ngô rồi chuồn đi.

Ngô Hữu Đức nhìn thấy ruộng ngô rung rung, mặt mày lại sa sầm hơn.



Ở bên kia, Trần Thanh Di cảm thấy đã chạy xa rồi, bàn tay nhỏ liền gãi gãi lưng anh cả, khẽ nói:

“Anh đừng lo, em không có ngất xỉu, em giả vờ thôi.”

Trần Thanh Tùng ngừng lại: “Tiểu Di?”

Mấy mẹ con Triệu Hương Mai dở khóc dở cười, thần kinh đang căng như dây đàn liền thả lỏng: “Con nhóc khôn lanh này!”

Biết cô không sao, mấy mẹ con cũng không lo lắng nữa, ăn hết số trứng gà và dưa chuột còn lại.

Có điều diễn kịch phải diễn cho trót.

Thế là mọi người vẫn cõng Trần Thanh Di đến Trung tâm y tế đại đội.

Lão Địch Đầu cũng không bắt mắt mà chỉ hỏi han một lượt liền khẳng định: “Sức khỏe quá yếu, nộ khí công tâm, tổn thương quá độ. Cần bồi bổ thêm.”

Lông mi Trần Thanh Di khẽ rung rinh, thong thả mở mắt: “Vậy cháu nên ăn gì là bổ nhất ạ?”

Giọng nói rất yếu ớt.

“Tất nhiên là thịt rồi!” Vẻ mặt lão Địch Đầu kiểu “chuyện này còn phải hỏi à”.

“Gà mái già là tốt nhất.”

Trần Thanh Di khẽ giọng hỏi: “Ăn một con không khoẻ lên được đâu nhỉ?”

Lão Địch Đầu: “Vậy có thể… Hay là không thể nhỉ?”

Nha đầu này xấu xa ghê, vậy là muốn ăn mấy con?



Đừng tưởng ông già này không nhìn ra nhé. Con nhóc này trông thì gầy nhưng thật ra lại rất khoẻ, tóc tai đen bóng, môi hồng răng trắng.

Mấy mẹ con Triệu Hương Mai co giật khóe miệng.

Hai người này sao trông quen thân với nhau thế?

Trần Thanh Di mặc kệ, da mặt cô dày, duỗi ra ba ngón tay trắng ngần.

Lão Địch Đầu: “…Biến đi!”

“Được thôi!”

Trần Thanh Di nhanh nhẹn bò dậy từ trên giường, lần này đổi thành Trần Thanh Bách cõng cô về nhà.

Khi đi ngang qua trung tâm thôn, tình cờ có rất nhiều người bắt gặp.

Nhất là Triệu Hương Mai còn đang đỏ bừng viền mắt, bà uất ức kể lể với các bà cụ trong làng một phen.

Tin chắc chưa đến bữa trưa, toàn đại đội đều sẽ biết con gái nhà họ Trần bị người vợ độc ác của đại đội trưởng ức hϊếp đến mức ngất xỉu.

Nhà họ Trần lúc này, bà cụ Trần cũng muốn hôn mê.

Thấy giỏ trứng gà trống không, bà ta sụp đổ hét to giống như bà già điên: “Trứng gà đâu? Trứng gà của tôi đâu? Ai u ông trời ơi, là đồ ác ôn nào đã trộm trứng gà của Hương Hương tôi! Ai ăn vụng trứng gà của tôi sẽ bị thối ruột. Trứng gà mà tôi tích góp cả tháng, trời ơi là trời! Có thể ngày mốt con trai bà già này sẽ về lấy, sao đến giờ phút quan trọng lại mất hết trứng gà được!”

Bà cụ Trần càng khóc càng thương tâm, thậm chí bà ta còn liên tưởng đến cảnh tượng không cầm được trứng gà về, con trai nhỏ sẽ bị vợ coi thường, bị cả nhà vợ chế giễu.

Không thể không nói trình độ tưởng bở thật tài tình.

Bà cụ xót ruột đến độ cơm trưa cũng chẳng buồn nấu, cứ nằm trên giường đất: “Ai u trứng của tôi, ai u tim của tôi!”

Mọi người tan làm về nhà thì thấy trên trán bà cụ đắp một chiếc khăn, còn đưa tay ôm ngực, thoáng chốc nhìn nhau ngơ ngác.