S châu.
Chỗ sâu nhất trong sa mạc.
Một căn nhà bình thường đứng sững ở trong sa mạc hoang tàn vắng vẻ này, chỉ có một tầng một gian phòng, nhưng nhìn thế nào cũng thấy có chút quỷ dị, căn nhà trệt này lại là nơi khiến tất cả lãnh đạo phải khϊếp sợ.
Thủ lĩnh ở mỗi nước đều biết nó nguy hiểm, nhưng không ai dám đi tiêu hủy nó, bởi vì thử thách này là không thể, chưa từng có người có thể sống sót thoát ra khỏi căn nhà nó.
Ở đây vốn giam giữ các phạm nhân vô cùng hung ác của Lam Tinh, nhưng sau đó chỗ nhà tù Malpat này chính là nơi phạm nhân chiếm đóng, bởi vì ngày đó bọn họ có người đứng đầu.
Bọn họ chiếm lĩnh ngục giam Malpat, sau đó không phát động chiến tranh chống lại chính phủ mà lại chọn tích trữ vũ khí, người của mỗi nước tại S Châu đều đã phái người đến dò xét, nhưng không một ai sống sót.
Từng nhóm tinh anh mang sứ mệnh đi vào, nhưng sau nhiều năm trôi qua như thế lại không có một ai sống sót rời khỏi sa mạc đó, cho nên, Malpat khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Ngục giam Malpat có tất cả là 19 tầng, có 18 tầng ở dưới mặt đất, tại tầng dưới cùng nhất có một người phụ nữ gầy yếu nằm ở trên chiếc giường phẫu thuật lạnh như băng.
“Hôm nay bảo bối vẫn ngoan như mọi khi, đáng được thưởng.”
Cô gái không phản ứng lại người vừa nói chuyện kia, trên khuôn mặt không có một chút biểu lộ, trong một nơi khủng bố như thế mà một cô gái nhỏ lại lãnh đạm không có chút sợ sệt nào ở trong mắt, giống như tất cả mọi chuyện trong căn phòng này không liên quan đến mình.
Bác sĩ mặc áo choàng trắng lại lấy thêm vài loại thuốc thử, lần lượt rót vào trong cơ thể cô gái, bị châm nhiều kim như thế nhưng cô gái vẫn không lên tiếng, vẫn mang gương mặt không biểu lộ.
Một lát sau, trong phòng lại có không ít người lục đυ.c đến, căn phòng vốn rộng rãi bỗng trở nên đông đúc.
“Giáo sư Lý, toàn bộ cơ thể được thí nghiệm lúc trước đều đã chết, không có một ai vượt quá năm phút, bây giờ chỉ còn lại cô ta.”
Thời Nhan là bị người nhà bán vào, bởi vì người trong nhà sợ cô sẽ hại em trai mới ra đời cho nên ba mẹ đã từ bỏ cô.
Sau khi Thời Nhan đến đây thì không ầm ĩ không nháo, hoàn toàn không thèm để ý là cô bị người thân đưa đến đây, bởi vì cô đã sớm không muốn sống, Thời Nhan cảm thấy cuộc sống thật vô vị.
“Thành công!”
Một người mặc áo choàng dài trắng cười điên cuồng, ông ta gần như điên cuồng mà nhìn chòng chọc thân thể Thời Nhan: "Cô thực sự là một bảo bối tốt.”
“Giáo sư Lý, dung hợp rất tốt.”
“Mười ba năm, cuối cùng chúng ta cũng thành công.”