“Sao mà ông biết được?” Lợn chưa bao giờ nuôi tới hai năm, tháng ba bắt một con lợn con, nuôi đến hai mươi tháng chạp là có thể xuất chuồng rồi, nuôi béo tốt thì hai trăm đồng một cân, nuôi không tốt cũng được một trăm đồng.
Những lời này của ông khiến mẹ Tô ngạc nhiên vô cùng, ngay cả khi ông cầm tay bà thì bà cũng không để ý tới.
Mẹ Tô cũng không ghét việc này, từ khi dọn ra ở riêng, người đàn ông này càng không kiêng nể gì, không phải sờ tay bà thì lại sờ lên mặt bà, khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà có gì mà sờ chứ.
Mẹ Tô không biết rằng, từ sau khi ở riêng, mỗi ngày Tô Điềm đều trộm đổ nước suối thần vào trong chum nước, người trong nhà dần thay đổi.
Tô Điềm không sợ bị phát hiện, cô đã có biện pháp phòng ngừa, một mặt cô không dùng nước suối mãi, mặt khác thì nói cho mọi người nhìn rõ xem, từ sau khi ra ở riêng là được ăn no, được nghỉ ngơi nhiều hơn, tâm tình tốt thì tự nhiên cơ thể cũng tốt theo.
Cô không thèm nói xấu nhà ông cụ Tô.
“Yên tâm đi, đến lúc đó tay nghề của bà sẽ có chỗ dùng, chúng ta làm thịt khô treo trên nóc nhà bếp, lại mang một ít qua bên ngoại.”
Nói đến đây thật khổ, Chu Tuệ Ngọc đã gả cho Tô Hòa Bình được gần hai mươi năm, số lần về nhà mẹ đẻ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mỗi lần đều là người nhà mẹ đẻ đến thăm Chu Tuệ Ngọc, mang theo bao lớn bao nhỏ sang, nhưng không không có một thứ gì được đưa vào miệng họ, ăn thì ăn rồi, bà cụ Tô còn đặc biệt khinh thường nhà họ Chu, mỗi lần đến, bà ta đều mỉa mai, nói móc nhà Chu một phen, mẹ Tô lại khóc một lần, sau này Chu Tuệ Ngọc trực tiếp bảo người nhà đừng tới nữa, nếu như bà có thể tự làm chủ mọi việc trong nhà thì lúc đó bà sẽ đến thăm cha mẹ mình.
Mà lần này tuy rằng đã dọn ra ngoài, nhưng đồ ăn đều mượn từ đại đội,bà sợ nhà họ Chu lo lắng nên không đến gặp.
Mẹ Tô nghe Tô Hòa Bình nói thế, nước mắt lập tức rơi xuống, nhào vào lòng cha Tô khóc lớn.
Viền mắt của cha Tô cũng đỏ lên, ông an ủi bà, ông biết đây đều là do lỗi của ông, mới khiến cho vợ mình phải im lặng chịu đựng trong lòng.
…
“Anh hai, anh giỏi thật đó, sao mà anh lại thông minh hơn cả em thế?.” Tô Điềm lắc lư cái đầu nói, thật là, người so với người càng khiến người ta tức chết mà, cô mà có bộ não thông minh như thế, mấy học viện nổi tiếng ở kiếp trước lại không có chỗ cho cô sao?
“Hì.” Tô Khải không nhịn cười được, cô em gái này của anh ta, từ sau khi bị thương, tính cách thay đổi thật nhiều.
“Anh đang cười cái gì?”
“Em gái, em thay đổi rồi.”
Tô Điềm giật thót tim!
Cô cố gắng không để lộ ra sự hoảng sợ của mình.
“Là người thì sẽ phải thay đổi, em đã lớn rồi.”
“Đúng thế, lời này không sai, nhưng sẽ có thay đổi khác, thích cười hơn, biết ăn nói, bị bắt nạt biết cách đánh trả lại.”
“Như vậy không tốt sao?”
“Tốt chứ, cứ tiếp tục như vậy, anh trai muốn em đừng biến trở lại thành Tô Điềm trầm mặc.” Thật khiến người ta lo muốn chết, khiến anh ta vừa thương lại vừa tức.