Chương 40: Tương Lai

Cuối cùng…

Ba người bà cụ Tô đều không cầm được một thứ gì từ nhà của Tô Điềm, hưng phấn chạy tới, xong lại bị chọc tức mà bỏ về.

Tô Điềm nhìn Tô Hiêu Vân xoay người, trong mắt tràn đầy không cam lòng. Cô giơ chổi lên huơ huơ, sắc mặt của Tô Hiểu Vân tái đi, nhục nhã rời đi.

Mà bà cụ Tô rời đi khỏi nơi này, vì không chiếm được thứ gì tốt, ngược lại còn bị Tô Điềm đánh một trận, vừa tức vừa đau, chân nhỏ đi còn nhanh hơn cả cái chân to béo của Trương Thúy Hoa, một cước đá văng cửa phòng chính.

Mà bên này Tô Điềm bắt đầu nài nỉ mẹ Tô may quần áo dựa theo bản vẽ của cô.

Tô Điềm mới không thèm để ý tới những chuyện bên nhà ông cụ Tô, sau này nghe một tai cũng chỉ cười hả hê một trận, khiến cô bình tĩnh cười cho qua chuyện cũ là không có khả năng.

“Cái này con có thể mặc không, có thể bị chật hay không?” Mẹ Tô nhìn kiểu gì cũng không dám cắt xuống, làm Tô Điềm gấp đến nỗi muốn cướp kéo cắt hộ bà, khiến mẹ Tô sợ hãi đánh con gái hai cái, nhỡ bị thương thì làm sao bây giờ.

“Mẹ…Mẹ không biết thân hình của mình sao?” Chân còn không to bằng cánh tay của cha cô thì làm sao mà chật được.

Tô Điềm ngửa mặt lên trời thở dài.

“Vậy trên quần áo không có túi sao?” Ở dưới chỉ có hai cái túi, nắp che cũng không có.

“Mẹ yêu quý của con, kiểu áo Tôn Trung Sơn thì có gì mà đẹp, chúng ta không cần, phải tiết kiệm vải vóc.” Nói như vậy nhưng kỳ thật cô muốn làm một cái áo khoác jacket, rồi lấy hai cái khóa kéo từ trong không gian may lên.

Thời này, mặc kệ là nam nữ hay già trẻ, mọi người đều thích mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.

Thực sự không phù hợp.

“Ra ngoài cho thỏ ăn đi.” Đứa nhỏ này cứ sốt ruột cả lên.

Mẹ Tô đuổi Tô Điềm ra ngoài.



“Mẹ, mẹ nhất định phải làm theo lời con nói đó.” Tô Điềm thực sự lo muốn chết rồi.

Tô Điềm duỗi cả cổ hô lên, trả lời cho tiếng hô của cô là tiếng đóng của phòng của mẹ Tô.

Được rồi! Con đi là được!

Tô Điềm giang hai đôi tay chạy đi cho thỏ ăn.

“Cha, cha đi đốn củi à?” Tô Điềm thấy Tô Hòa Bình và Tô Khải cõng một bó cành khô trên lưng, đứng dậy hỏi.

“Ừ, nhân dịp bây giờ chưa có việc làm, cha với anh con đi tích lũy một ít củi, nửa tháng tới bắt đầu thu hoạch khoai tây rồi.” Nấu cơm hay đốt giường đều cần.

“Anh hai, lại đây với em.”

Tô Khải lau mồ hôi trên đầu, nhận lấy chén nước mà em gái đưa cho: “Gì thế?”

“Anh hai, tương lai sau này anh có nghĩ đến chưa?” Cũng không thể ở lại nông thôn mãi được, làm nông dân là một nghề đáng kính, nhưng thực sự không đủ để ăn no mặc ấm.

Tô Khải ngạc nhiên, anh ta không nghĩ tới em gái mình sẽ hỏi tới chuyện này, ngoài trừ trồng trọt, anh ta không biết cái gì khác.

“Anh hai, có phòng bị trước là tốt, trước tiên chúng ta cứ bắt đầu học tập đã.” Tô Điềm cố gắng nói mập mờ nhất có thể, miễn cho sau này bị người ta coi như yêu quái, hoặc là lỡ làm thay đổi tương lai thì hỏng.

Tô Khải bất đắc dĩ, anh ta chỉ có trình độ văn hoá lớp ba, khá là kém.

“Anh, anh đi theo em ra chỗ này đi, chỉ mới tốt nghiệp một năm, sao em cảm thấy kiến thức của mình trả hết cho thầy rồi, em sợ lắm.” Tô Điềm nũng nịu, bộ dáng đáng thương nhìn Tô Khải.

Tô Khải nhìn bộ dáng đáng yêu của em gái, tay xoa đầu cô hai cái, anh ta có cảm giác em gái hình như trắng hơn một chút rồi.