Chương 34: Chủ Động Khai Báo

Tô Điềm run rẩy móc tiền ra, đau lòng mà đưa tiền cho người phụ nữ.

Bà ta nhếch miệng, còn rất hiểu biết.

“Tôi họ Cao, cô có thể gọi tôi là Quản lý Cao.” Một tiếng hai tiếng gọi chị, bà ta cũng thấy ngượng.

“Vâng thưa quản lý Cao, cảm ơn ngài.”

Quản lý Cao nhìn thấy Tô Điềm cố hết sức xách đồ, đành giúp cô mang một cuộn.

“Từ đây có đi được không? Cần thêm người giúp không?” Bà ta còn muốn quay về nấu cơm cho con nữa.

“Cháu vô cùng cảm ơn ạ, ngài mau quay về đi không bị trễ việc, cháu sẽ đợi anh cháu tới.”

Quản lý Cao vừa đi, Tô Điềm vung tay lên, thu hết vào trong không gian, nghênh ngang rời đi, may mắn đây là ngõ cụt, không sợ bị ai nhìn thấy.

Chờ về đến cổng thôn, chú ý xung quanh không có ai, cô lấy cái túi vải lớn nhất ra, lại lấy hai cuộn vải cứng rắn nhét vào, phía trước đeo sọt, phía sau đeo một cái túi đựng vải to hơn người cô.

Từ đầu thôn tới cuối thôn, biết bao người nhìn cô, tất cả đều tò mò Tô Điềm đang cõng cái gì.

“Đứa trẻ chết tiệt này, con làm mẹ sốt ruột đến chết rồi.” Mẹ Tô duỗi cổ nhìn thấy Tô Điềm, vội vàng chạy lên lấy túi vải từ trên lưng con gái xuống, lại đánh cho hai cái.

Tô Điềm: …

Đây mới là tính cách thật sự của mẹ Tô đi, sau này mẹ của cô sẽ không động một chút lại vỗ lưng cô chứ, người mẹ dịu dàng của cô đâu rồi?



“Đứng đó làm gì, còn không mau đi vào.”

“Mẹ, mẹ không hỏi đây là gì à?”

“Mẹ con đâu có bị mù.” Mẹ Tô trợn mắt lên.

Tô Điềm: …

“Vậy mẹ không muốn biết làm sao con có được nó à?” Tô Điềm nghĩ đến cảnh mẹ Tô tức giậm chân.

Chậc! Cô cũng bị hư rồi.

“Có cái gì hay mà hỏi, trở về lại nói chuyện.” Không quản một cái là muốn chạy lên trời.

Hai cha con đi ra ngoài hai ngày, bị sương phả vào lạnh tím cả mặt đã bắt xe trở về, mà đứa con gái đi ra ngoài tới tận trưa, trên lưng đầy bao lớn quay về, thật sự khác biệt một trời một vực.

Cái gì mà không có gì hay để hỏi?

Mẹ Tô còn không phải là muốn cô chủ động khai báo hết sao?

Đúng là người phụ nữ nói một đằng nghĩ một nẻo.

“Cha? Anh hai? Hai người đã về rồi.” Tô Điềm vửa vào phòng bếp đã thấy hai người ngồi trên ghế nhỏ, mặt mày ủ rũ, cúi đầu không nói lời nào.



Đây là không tìm được việc làm?

Bị mẹ chê?

Tô Khải sửng sốt: “Đứng đó làm gì, mau tới đây uống nước.” Anh ta đưa một chén nước cho Tô Điềm, nước trong nhà đều rất ngọt.

“Cảm ơn anh hai.” Tô Điềm bưng chén lên.

“Nói đi, làm sao có được mấy cái này.” Mẹ Tô ngồi trên mép giường bắt đầu tra khảo.

Tô Điềm đảo mắt một vòng, há mồm nói: “Ai da, mẹ, cha, anh hai, con nói cho mọi người biết, con cảm thấy may mắn vô cùng, trên thị trấn ở đâu cũng có người tốt…”

“Nói vào chuyện chính.” Mẹ Tô đánh gãy lời nói nhảm của Tô Điềm.

Tô Điềm bị nghẹn một cái

Cha Tô đang nghe hăng say cũng giật mình.

Chỉ có Tô Khải quay ra nháy mắt với em gái, trong lòng trộm cười.

Tô Điềm hờn dỗi nhìn người nhà, thật vô tình mà.

Được rồi.

“Chuyện là có một ông cụ bị ngã, con tốt bụng giúp đỡ, chỉ là một chuyện nhỏ thôi, ông cụ lại quá khách sáo rồi, còn tặng cho con chỗ vải rách không ai muốn…”