Nhưng vào hai năm trước, anh đồng ý bỏ ra năm trăm đồng mua đứt sự ràng buộc của nhà họ Kiều để cô có thể tự mình sống những ngày tháng yên bình, hơn nữa trước khi rời khỏi nhà còn mua lương cho cô, lại dẫn cô đi mua quần áo chăn bông, còn để lại nhiều tiền và phiếu như vậy.
Bắt đầu từ lúc đó, cô đã chấp nhận người đàn ông này rồi.
Bởi vì đàn ông như vậy, ở mạt thế quả thực là còn hiếm thấy hơn cả kho báu quý hiếm.
Bây giờ lại lần nữa chứng minh rằng mắt nhìn người của cô không tệ.
Anh đã thế này rồi, còn đồng ý để cô đi.
Nhưng thật sự là rất ngốc.
Cô đi rồi, anh phải làm thế nào? Tự sinh tự diệt sao? Đừng nói cô đem cả dị năng đến rồi, có thể trị khỏi cho anh, cho dù không trị khỏi, cô cũng đồng ý ở lại chăm sóc anh, cũng có thể bảo đảm cả đời này anh sẽ sống thật thoải mái.
"Anh muốn đuổi em đi sao?" Trong lòng Kiều Niệm Dao nghĩ như vậy, ngoài miệng nói ra lại là một chuyện khác, vô cùng tuổi thân.
Có thể bị ba mẹ nhà họ Kiều nuôi ra được vẻ ngoài như đầu cơ kiếm lợi thế này, vậy đương nhiên là không cần hoài nghi rồi.
Trông cô quá xinh đẹp, tướng mạo như vậy cho dù trên người mặc vải vóc thô sơ, cũng không che đậy được vẻ đẹp được thiên nhiên điêu khắc đó, lúc trở nên oan ức thì vô cùng hấp dẫn người khác.
Thực ra cô còn muốn rớt hai giọt nước mắt, như vậy sẽ càng thêm đầy đủ sức sát thương.
Nhưng không cần thiết.
Nước mắt không phải được dùng như vậy.
Tống Thanh Phong nhìn vẻ uất ức trên mặt cô, lại nhìn vào đôi mắt của cô, trái tim như cái giếng cổ không chút sóng dữ: "Anh đã thế này rồi, giữ em lại chỉ làm liên lụy em. Em cô thế đi, số tiền kia không cần trả lại."
"Thanh Phong!"
Không đợi Kiều Niệm Dao nói gì, bên ngoài tiếng truyền đến tiếng sốt ruột của bác Tống.
Bác Tống vừa ngủ một giấc ngủ trưa, mới thức dậy đã nghe thấy tin tức hai chân cháu trai tàn tật rồi, vừa được bộ đội đưa trở về.
Quả thực là sấm sét giữa trời quang cũng không quá đáng bằng.
Người dìu bà ấy là cháu dâu lớn Lâm Hiểu Hồng, cô ấy vội nói: "Bà nội bà đừng vội vã, không chừng là người trong thôn khuếch đại cũng không chừng."
Có điều hai người còn chưa đi vào, đã bị tiếng kêu oang oang của Đại Hoàng ngăn lại rồi.
Kiều Niệm Dao đi ra: "Đại Hoàng, để bác vào."
Thấy chủ nhân lên tiếng, con chó Đại Hoàng hung hãn này mới thu răng nanh lại rồi lui về, để cho bác Tống cùng Lâm Hiểu Hồng bị chặn ở ngoài cửa bước vào.
Bác Tống là bà cụ nhỏ nhắn, gầy gò lại lão luyện, sau khi vào vừa liền vội vàng nói: "Thanh Phong bị xe bộ đội đưa về rồi? Thật hay giả vậy?"
"Bác à, cháu ở trong phòng." Tống Thanh Phong hô lên.
Lâm Hiểu Hồng không biết tình hình bên trong thế nào, không tiện bước vào trong: "Thím họ à, chú họ chú ấy..."
Lâm Hiểu Hồng chính là mẹ của Đại Đậu.