Chương 43

Muốn dán đến hôn lên trán cô một cái, nhưng vẫn nhịn xuống được.

Anh sợ đánh thức vợ.

Tống Thanh Phong cứ nhìn vợ như vậy một hồi lâu, rồi mới nhắm mắt lại.

Một đêm mộng đẹp.

Ngày hôm sau, Kiều Niệm Dao tỉnh lại trong lòng Tống Thanh Phong.

Cô vừa tỉnh, Tống Thanh Phong liền nhận ra, cũng tỉnh lại.

"Chào buổi sáng." Kiều Niệm Dao dán đến hôn lên môi anh, môi người đàn ông xúc cảm thật tốt.

Nhưng chưa đánh răng, chạm nhẹ một chút là được.

Một ngày tốt đẹp, bắt đầu với nụ hôn chào buổi sáng của vợ anh.

Mặt mày Tống Thanh Phong tràn đầy dịu dàng.

Giúp Tống Thanh Phong giải quyết vấn đề cần giải quyết, cùng ăn sáng, cho Đại Hoàng và cho dê con ăn xong, Kiều Niệm Dao phải ra ngoài.

Hai chú cháu đang nói chuyện trong nhà.

Còn Kiều Niệm Dao đang xách một cái bình lên trạm y tế thị trấn tìm ông Mã đổi rượu thuốc.

Cô chưa xem qua rượu thuốc của ông Mã, nhưng trước đây từng ngửi thấy một ít qua mùi thuốc trên chân của Tống Thanh Phong, rượu thuốc này quả thật có vài thứ có tác dụng hoạt huyết trừ ứ, không phải lừa bịp người.

Kiều Niệm Dao sẽ xoa bóp trị liệu cho Tống Thanh Phong, nhưng nếu chỉ xoa bóp, gì cũng không làm chân liền khỏi, dù là ai cũng sẽ dồn chú ý lên người cô.

Nhưng bản lĩnh cô am hiểu nhất ở mạt thế chính là thận trọng.

Cô không cần hư danh gì, không muốn làm người khác cảm thấy cô rất lợi hại, cô chỉ là một cô vợ bình thường, không có gì khác, tin tưởng chồng mình sẽ khỏe, dù ai bỏ anh cô cũng sẽ không bỏ anh.

Cho nên bất luận là lạy Đại Tiên, hay là mang rượu nhân sâm quý giá đến đổi rượu thuốc với ông Mã, những việc này đều là bia đỡ đạn.

Ông Mã vốn không muốn uống rượu, nhưng không nhịn được sự phiền phức của Kiều Niệm Dao.

Bị Kiều Niệm Dao giựt giây nếm thử một ngụm rượu nhân sâm, đôi mắt lập tức sáng lên!

"Rượu nhân sâm của cháu rất tốt!"

Ông Mã vốn đã thích con người này, uống xong ngụm rượu nhân sâm này, càng không cần phải nói, mặt đầy thán phục!

"Đổi rượu thuốc với ông, ông có đổi không?" Kiều Niệm Dao hỏi.

Ông Mã do dự: "Không phải tôi không đổi cho cháu, mà là rượu thuốc của tôi vô dụng với chồng cháu."

"Rượu thuốc của ông rất tốt, nghe nói, ngay cả lãnh đạo cũng dùng rượu thuốc của ông." Kiều Niệm Dao kiên quyết.

Ông Mã rất đắc ý với chuyện này: "Đương nhiên rồi, rượu thuốc của tôi không tìm ra nhà thứ hai đâu, đừng nói công xã của chúng ta, cho dù là huyện lị, cũng không tìm ra rượu thuốc tốt như của tôi."

"Rượu nhân sâm này tôi dùng ba cây nhân sâm ngâm, ngâm hơn nửa năm, mùi vị ngài đã thử rồi. Hơn nữa, trong nhà tôi vẫn còn một vò, chất lượng tương đương với cái này, ông muốn cũng có thể mang tới cho ông." Kiều Niệm Dao nói.

Ông Mã trợn to mắt nói: "Rượu như này nhà cô vẫn còn?"

"Còn." Kiều Niệm Dao gật đầu: "Nếu ông thích, tôi cũng có thể biếu ông."

Đúng là trong núi có nhân sâm, nhưng hai năm qua Kiều Niệm Dao chỉ đào được hai cây, đương nhiên là tại vì cô vốn không đi tìm, đều là lúc hái nấm dùng dị năng cảm giác thấy liền đào ra.