"Không có."
Bắp đùi của hắn căn bản đã không còn tri giác.
Ông Mã ấn thử mấy đại huyệt khác của anh một lần, thấy Tống Thanh Phong không có chút cảm giác nào liền biết phải bỏ ra chút công phu chân thực rồi.
"Không cần nhiều người như vậy ở trong phòng, vợ cậu ta ở lại, những người khác đều đi ra ngoài đi." Ông Mã nói.
"Chu Đống, cháu ở lại." Tống Thanh Phong mở miệng.
Chu Đống nhìn về phía Kiều Niệm Dao: "Thím họ, để cháu đi, cháu mạnh hơn một chút."
"Cháu cũng ở lại hỗ trợ." Chu Lương cũng nói
"Để hai anh em Chu Đống cùng Chu Lương ở lại sẽ thuận tiện hơn chút, có chuyện gì cũng ra được chút sức lực." Bác Tống cũng nói với cháu dâu.
Kiều Niệm Dao "uất ức" nhìn Tống Thanh Phong một cái, Tống Thanh Phong không nhìn cô.
Cô cũng không nói gì, gật đầu, cũng đi ra ngoài theo.
Mọi người đều đi ra ngoài rồi, ông Mã mới mở hòm thuốc ra, nói: "Cởϊ qυầи cậu ta ra đi."
Hai người Chu Đống Chu Lương bước lên lột sạch người chú họ Tống Thanh Phong này.
Ông Mã lấy rượu thuốc cùng túi kim bạc ra khỏi hòm vừa quay đầu liền nhìn thấy cảnh tượng này: "... Cũng không cần cởi sạch đến như vậy."
Tống Thanh Phong không cảm xúc nhìn hai anh em họ một cái.
Chu Đống sờ sờ mũi, Chu Lương cười ha hả: "Ngại quá hú họ, có điều không sao, chúng ta đều là đàn ông."
Mặc dù cách nhau một vai vế, nhưng tuổi tác lại không chênh lệch bao nhiêu, đều là lớn lên bằng cách cùng nghịch nước trong cùng một dòng sông, ai mà chưa từng nhìn qua của ai chứ? Có điều vẫn mặc qυầи ɭóŧ vào cho chú họ.
Tống Thanh Phong không thèm để ý đến bọn họ, nhìn về phía ông Mã.
Ông mã nói: "Thuốc rượu này là pháp bảo bí phương gia truyền đặc biệt của ta, phối hợp cùng với châm cứu đều là thuận buồm xuôi gió, nếu như hai thứ này cũng không khỏi, vậy thì ta không còn cách nào nữa."
Nói rồi liền rót thuốc rượu thoa vào đại huyệt của anh, để Chu Đống cùng Chu Lương mỗi người một chân, xoa nắn cho rượu thuốc thấm, đợi xoa được kha khá rồi, ông Mã liền bắt đầu châm cứu.
Tống Thanh Phong thấy ông ấy dương như thật sự có chút bản lĩnh, nơi sâu thẳm trong lòng không nhịn được dâng lên một ngòi lửa nhỏ, thế mà ngòi lửa này rất nhanh đã bị dập tắt rồi.
Bởi vì mắt thấy ông Mã đã thu châm rồi, vẫn không có chút cảm giác nào.
Chu Đống vội vàng nói: "Ông Mã, sao nhanh như vậy đã thu châm rồi?"
"Hết cách rồi, những đại huyệt này tôi đều thử qua, cậu nhìn cậu ta xem ngay cả chút cảm giác cũng không có." Ông Mã lắc đầu thu kim bạc lên hết, nhìn về phía Tống Thanh Phong nói: "Cậu nhóc à, tôi không trị cho cậu được."
"Không sao, trong lòng tôi biết rõ." Giọng nói của Tống Thanh Phong tràn đầy tĩnh mịch.
Anh chính là quá mong bản thân có thể hồi phục, mới không nhịn được nảy sinh chút hy vọng.
Bác sĩ khoa chỉnh hình tốt nhất của đại viện quân khu trị liệu cho anh còn không trị hết, dựa vào hai ba chiêu thức của bác sĩ đi chân trần thế này thì làm sao có khả năng.