Chương 13

"Thanh Phong, cháu đang nói bậy cái gì đó!" Bác Tống vội la lên.

"Đúng đấy thanh phong, em đây là đầu óc trở nên mê dại hay sao? Em đang nói cái gì vậy!" Chu Đại Sơn cũng vội vàng nói.

"Cháu biết mình đang nói cái gì không!" Đại đội trưởng Tống cũng nói.

"Cháu đang biết rõ bản thân mình đang nói gì." Sắc mặt Tống Thanh Phong không hề thay đổi, nhìn Kiều Niệm Dao: "Thu dọn đồ đạc, đi đi."

Kiều Niệm Dao âm thầm dùng dị năng thúc đẩy tuyến lệ của mình một chút, nước mắt trong chốc lát liền chảy ra.

"Tống Thanh Phong, anh thật sự khá lắm. Anh vừa trở về, liền nói không muốn liên lụy em, bảo em đi lập gia đình. Anh đúng là một đại thánh nhân, nhưng anh xem em là người thế nào rồi? Lúc đầu chính anh cứu em từ dưới sông lên, hai ông bà nhà họ Kiều như sư tử há miệng lớn đòi năm trăm đồng, anh vì để bọn họ sau này đừng đến bóc lột em nữa mà cũng đã cho đi số tiền này. Em phải lòng lang dạ sói, tán tận lương tâm đến thế nào để có thể bỏ lại anh đi lấy người khác trong lúc chân anh đang không khỏe?"

"Tống Thanh Phong, hôm nay ở trước mặt các trưởng bối, em nói hết những lời này với anh, nếu như anh khỏi rồi, cảm thấy em phiền muốn đuổi em đi thì em sẽ không bám lấy anh, em cũng là người cần mặt mũi. Nhưng nếu như anh chưa khỏi hẳn, cả đời này em đều sẽ hầu hạ anh, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc anh mà chẳng ngó ngàng gì tới!"

Nhiều trưởng bối có mặt như vậy, lúc này không thiết lập nhân vật thì phải đợi đến khi nào? Hiệu quả cũng là vô cùng tốt, những người có mặt như ông bí thư chi bộ, đại đổi trưởng Tống, bác Tống, còn có Đại Tiểu Sơn, cùng với một nhóm tiểu bối toàn bộ đều bị những lời này của cô làm cho cảm động không thôi!

Đặc biệt là những trưởng bối như ông bí thư chi bộ và đại đổi trưởng Tống.

Trước đều cảm thấy Tống Thanh Phong bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy cưới một cô vợ thế này, cho dù trông có như Tây Thi Điêu Thuyền, vậy cũng là coi tiền như rác đó.

Nữ nhân có xinh đẹp đến đâu cũng không phải lấy về nhà để làm ấm giường sinh con, nữ nhân bình thường vẫn có thể làm việc.

Công năng đều giống nhau, dựa vào cái gì hai ông bà nhà họ Kiều dám đòi nhiều tiền sính lễ đến như vậy.

Thế mà anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Nhưng bây giờ lại cảm thấy, người vợ này thật sự không tệ.

Bác Tống càng không cần phải nói, nắm lấy tay Kiều Niệm Dao rồi đỏ cả hốc mắt, liên tục lau nước mắt vui mừng nói: "Tốt tốt tốt!"

Tống Thanh Phong thân là người trong cuộc, anh nhìn vào ánh mắt uất ức đến đỏ lên đó của Kiều Niệm Dao, dáng vẻ kiên định cứ như một thanh kiếm sắc nhọn đâm vào trái tim đang bị bóng tối bao trùm lấy của anh.

Khoảnh khắc trong nhà giam bóng tối lúc này xuất hiện một vết nứt nhỏ nhoi.

Cảm giác tê dại cùng tuyệt vọng tràn đầy nội tâm lúc này lan tràn ra chút chua xót.