Kiều Niệm Dao, Lâm Hiểu Hồng, mấy anh em Đống Lương Tả Hữu cũng chào hỏi ông bí thư chi bộ cùng đại đội trưởng.
"Bác cả, bác Thập Tứ." Tống Thanh Phong đang dựa vào vách tường gáng gượng tinh thần dậy.
Tiền thân của đại đội Hồng Kỳ là Tống Gia Truân, Tống Gia Truân sở dĩ có tên là Tống Gia Truân là bởi vì người họ Tống chiếm hơn một nửa, bên trong nơi đóng quân cơ bản đều là họ hàng xa, tổ tiên cũng cùng một dòng dõi.
Bên này quan niệm về dòng họ của bọn họ cực kỳ lớn, dựa vào vai vế thì ông bí thư chi bộ cùng đại đội trưởng Tống đều là anh cả của ba Tống Thanh Phong, ba Tống Thanh Phong là con trai hiếm muộn.
Chính là thuộc kiểu người trẻ tuổi, lại có vai vế rất lớn.
Tống Thanh Phong là người con trai mang dòng máu duy nhất của ba anh, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, bọn họ thân là trưởng bối có tiếng tăm, vậy chắc chắn phải đến xem xem rồi.
"Chân thế nào rồi?" Đại đội trưởng Tống hỏi.
"Cứ vậy thôi." Tống Thanh Phong lắc lắc đầu, ý tứ rất rõ ràng.
Đại đội trưởng Tống cùng ông bí thư chi bộ liếc mắt nhìn nhau: "Cháu đừng vội, Thanh Sơn đã lên trấn mời ông Mã rồi, ông ấy là người nổi tiếng của cả vùng chúng ta đấy, để ông ấy xem xem rồi hẵng nói!"
Tống Thanh Phong biết bọn họ có ý tốt, không nói gì thêm.
Bác Tống đã bắt đầu tính toán vì cháu trai mình rồi: "Ông bí thư chi bộ, Thanh Phong đây là làm nhiệm vụ rồi bị thương thành như vậy, về sau có thể khỏi thì không nói, nhưng nếu như không trị khỏi, cả đời cứ như vậy, công xã của chúng ta cũng không thể để con em bộ đội của người lập công cho quốc gia cứ như vậy sống hết đời chứ?"
"Tôi sẽ đi nói rõ tình hình với lãnh đạo công xã, tin rằng lãnh đạo công xã cũng sẽ cho Thanh Phong một khoản phụ cấp nhất định!" Ông bí thư chi bộ gật gù.
Bác Tống biết cách anh cả là ông bí thư chi bộ này đối nhân xử thế, nên nhanh chóng nhìn về phía Kiều Niệm Dao đang đứng một bên không lên tiếng, nói: "Dao Dao, cháu nghe thấy chưa, bác cả của cháu sẽ đi nói chuyện với lãnh đạo công xã, lãnh đạo công xã chắc chắn sẽ không mặc kệ không hỏi những đội quân con em như Thanh Phong thế này đâu."
"Có thể chăm sóc một chút đương nhiên không tệ, nhưng nếu như không có cũng không sao." Kiều Niệm Dao bày tỏ thái độ ở trước mặt các trưởng bổi đức cao vọng trọng cùng những người họ hàng thân thích, nhìn về phía Tống Thanh Phong một cái: "Chỉ cần Thanh Phong không đuổi cháu đi, cháu sẽ không đi nữa."
Khắc họa hình tượng cô vợ nhỏ uất ức một cách sâu sắc nhất có thể.
"Thanh phong đuổi cháu đi?" Đại đội trưởng Tống sững sờ: "Thằng bé đã như vậy rồi, còn muốn đuổi cháu đi sao?"
Ông bí thư chi bộ, Chu Đại Sơn Chu Tiểu Sơn, còn có Lâm Hiểu Hồng, Đống Lương Tả Hữu Trung đều nhìn về phía Tống Thanh Phong.
Tống Thanh Phong nhìn cô vợ nhỏ nhắn xinh đẹp này, ở trước mặt các trưởng bối nói rằng: "Không sai, anh không muốn giữ em lại, em đi đi, số trước trước kia, toàn bộ đều không cần em trả lại, ai cũng không thể cản em đi."