Chương 1: Thương Binh Được Bộ Đôi Đưa Về Nhà 1

Năm 1972, nông sản vụ thu vừa xong.

Một chiếc xe quân dụng sắt màu xanh chạy vào đại đội Cờ Đỏ của thôn Tống gia.

“Chuyện gì thế? Sao lại có xe quân đội vào thôn?”

“Không biết nữa, trong thôn chúng ta chỉ có một mình Tống Thanh Phong làm lính?”

“Nhìn phía chiếc xe kia, hình như là đi đến nhà Tống Thanh Phong?”

“Đi nào, xem là chuyện gì.”

“...”

Kiều Niệm Dao đang cầm sách xin chỉ bảo tri thức của thanh niên tri thức Triệu ở đại viện thanh niên tri thức, chợt nghe cháu họ Tôn chạy tới, “Bà ngoại họ, ông họ đã về rồi, bà mau về đi!”

Đây là cháu chắt trai lớn nhà chị họ Tống, năm nay sáu tuổi, gọi là Đại Đậu.

Kiều Niệm Dao móc một viên kẹo từ trong túi ra cho cậu bé, nói với Triệu Ngọc Lan: “Thanh niên tri thức Triệu, tôi về trước.”

“Cô đi thong thả.” Thanh niên tri thức Triệu gật đầu.

“Ngọc Lan, lần này cô ấy mang cho cô cái gì thế?” Nữ thanh niên tri thức khác tên là Trần Tuyết Mai, cô ấy hỏi.

Thanh niên tri thức Triệu: “Không có gì.”



Lần này Kiều Niệm Dao mang cho cô ấy một quả trứng gà làm học phí, chẳng qua không cần phải nói với đối phương.

Kiều Niệm Dao dẫn Đại Đậu đang ngậm kẹo trong miệng vui vẻ nhảy tung tăng về nhà, thì thấy trong ngoài ba tầng toàn là người xúm lại.

Về phần chó cô nuôi, đã bị buộc lại.

“Gâu!”

Thấy cô chủ đã về, Đại Hoàng bị cột vào góc sủa một tiếng uất ức.

Vốn nó cũng đủ hung hãn, nhưng tên lính kia hung hơn.

Nó muốn ngăn người lại không cho vào cửa, nào ngờ người ta nhanh gọn buộc nó lại, cũng gọi người xông vào nhà.

Gâu!

Nó hổ thẹn vì cô chủ nuôi nó béo tốt như thế này!

Nghe thấy tiếng chó kêu, người xung quanh mới nhìn thấy Kiều Niệm Dạo đã về.

“Vợ Thanh Phong, cuối cùng cháu cũng về rồi, hình như Thanh Phong nhà cháu xảy ra chuyện, cháu mau vào xem đi!” Một bác gái thấy cô đã về, nhanh chóng nói.

Kiều Niệm Dao bèn vào trong nhà.

Trong phòng toàn là người, bạn thân của cô Mã Quế Liên cũng ở đây, vừa thấy Kiều Niệm Dao, vội nói: “Hai vị sĩ quan, đây là người nhà của Thanh Phong!”

Kiều Niệm Dao vào nhà đã thấy người đàn ông nằm trên giường, người đàn ông không chút cảm xúc nhìn cô một cái.



Cô không nói thêm cái gì, chỉ nhìn về phía hai người mặc quân phục, cho thấy rõ là làm lính, “Chào các anh, tôi là vợ Tống Thanh Phong.”

“Chào chị dâu, em là Trần Cương.”

“Chào chị dâu, em là Lý Tung. Chúng em là chiến hữu của Thanh Phong, lần này nhận lời dặn của thủ trưởng hộ tống Thanh Phong về.”

“Thanh Phong anh ấy, là thế nào?” Kiều Niệm Dao nhìn về phía người đàn ông trên giường.

Tướng mạo người đàn ông vô cùng đẹp, mặt mày lạnh lùng cương nghị, mũi cao thẳng, nhưng lúc này thần sắc của anh trắng bệch, vẻ mặt tiều tụy, cả người đều lộ ra vẻ yếu ớt.

Người đàn ông đối diện với tầm mắt của cô, ánh sáng trong con ngươi mắt càng thêm chết lặng, nhắm hai mắt lại.

“Thanh Phong anh ấy bị thương hai chân.” Trần Cương nói.

“Có thể phục hồi không?” Kiều Niệm Dao hỏi rất thẳng.

Hai người liếc nhìn nhau, Lý Tung nói: “Nếu chăm sóc thật tốt, sau này sẽ có cơ hội khá hơn, chỉ là cực khổ cho chị dâu.”

Trần Cương gật đầu, “Chị dâu chị chăm sóc Thanh Phong nhiều hơn.”

Nói thật ngay mặt quá tàn nhẫn, chỉ có thể nói uyển chuyển một chút để chị dâu từ từ thích ứng.

Kiều Niệm Dao lại hiểu đại khái, đây là tàn phế.

Màn đối thoại trong phòng bên ngoài cũng nghe hết, trong lúc nhất thời đều không nhịn được bàn tán ồn ào lên.