Chương 3: Mở Đầu Đại Cát! 3

Khổng Lãnh Thuần mua hai cây kem que, hai cái chân nhỏ ngắn chạy không nhanh, cầm lấy hai cây kem đậu xanh mua từ cửa hàng chạy về, nhưng lúc về đến nhà thì đã có chút chảy.

Vừa vào sân thì cậu liền thấy Chu Nhuận đang ngồi ở trên bộ bàn ghế cũ dưới ánh mặt trời chói chang nhìn chằm chằm vào cửa cổng.

“Chu Nhuận... Chu Nhuận, cậu sao thế?” Khổng Lãnh Thuần đi tới bên cạnh Chu Nhuận, hai ngày trước thỉnh thoảng cậu nghe thấy ba mẹ nói ba mẹ Chu Nhuận ly hôn, Khổng Lãnh Thuần vốn không hiểu ly hôn có nghĩa gì, liên tưởng đến cảnh vài ngày trước cậu bé nhìn thấy mẹ Chu Nhuận xách theo túi hành lý đi ra ngoài, sau đó cậu bé cũng không còn gặp đối phương thì Khổng Lãnh Thuần ẩn ẩn cũng có chút hiểu ý nghĩa ly hôn là gì.

Khổng Lãnh Thuần nhìn thấy gương mặt mềm mại của bạn mình đầy vẻ chán nản thì do dự một chút, nhịn đau chia cây kem đậu xanh trong tay cho Chu Nhuận.

Chu Nhuận không muốn, cậu ngẩng đầu, đôi mắt đen như ngọc ướt nhẹp nhìn về phía Khổng Lãnh Thuần, lắc đầu.

Khổng Lãnh Thuần cũng không biết phải an ủi Chu Nhuận như thế nào, liền hỏi: "Chu Nhuận, cậu không ăn kem sao?”

Chu Nhuận quay đầu ra cửa, hai tấm cửa gỗ vẫn còn đang lay động, giống như sắp có người đi vào, trong mắt Chu Nhuận dấy lên tia sáng mong đợi, qua chốc lát, gió nhẹ đứng im, cánh cửa cũng không động đậy nữa, gương mặt xinh đẹp trắng nõn của Chu Nhuận lại hiện lên vẻ thất vọng lần nữa.

Khổng Lãnh Thuần liếc nhìn, nhìn thấy trên cổ của Chu Nhuận có đeo một chiếc điện thoại bằng nhựa plastic, món đồ chơi tinh xảo thì há mồm liền hỏi: "Chu Nhuận, món đồ chơi này của cậu lấy đâu ra?”

Chu Nhuận cúi đầu liếc mắt nhìn, đây là qua mà ba muốn dỗ cậu vui cho nên đã đi đến cửa hàng bách hoá mua cho cậu.



Chu Nhuận cầm điện thoại, động tác này đã khiến Khổng Lãnh Thuần hiểu lầm, cậu lui về sau một bước, khoát tay lia lịa: "Yên tâm đi, tớ không tranh đồ chơi với cậu.”

Chu Nhuận muốn giảng thích, lại nghĩ đến lời của anh lớn sẽ không nói bí mật này cho bất cứ ai cho nên không thể làm gì khác hơn là cẩn thận ngậm miệng lại.

Khổng Lãnh Thuần đã về nhà, Chu Nhuận vãn ngồi một mình ở chiếc bàn nhỏ, ánh mặt trời nóng bỏng khiến cậu chảy ra chút mồ hôi, đúng lúc này, cửa sân bị mở ra, Chu Nhuận bỗng đứng dậy, mắt hạnh cũng trợn lên.

Nhưng trên chân người bước vào sân đang đi một đôi giày vải màu đen, cậu lại thất vọng, mẹ không có giày như vậy.

Người đến là bà nội, Nghiêm Ngọc Lan, bà ấy mang theo một chiếc túi lưới lớn, chất đầy đồ vật.

Nhìn thấy Chu Nhuận ngồi ở dưới ánh mặt trời, bà ấy lo lắng: "Nhuận Nhi, sao cháu lại ngồi ở đây?”

Chu Nhuận đứng lên, ngoan ngoãn kêu một tiếng bà nội: "Cháu đang chờ ta mẹ.”

Nụ cười trên mặt Nghiêm Ngọc Lan lập tức biến mất, kéo tay nhỏ của Chu Nhuận đi vào trong nhà, đợi đến khi vào nhà, bà ấy vừa lau mồ hôi cho Chu Nhuận vừa thấp giọng nói: “Mẹ và ba cháu đã ly hôn, cô ta đã xuất ngoại, sau này cháu sẽ ở với ba, đi theo ông bà nội, mẹ cháu sẽ không trở về nữa.”