Chương 12: Hiểu Lầm Gì Mà Lại Khiến Chị Họ Đây Muốn Đẩy Em Xuống Sông 2

Nhìn cô gái xinh đẹp miễn cưỡng nằm nghiêng trên ghế sofa, Diệp Tuệ Tuệ đột nhiên cảm thấy cô có hơi xa lạ.

"Hiểu lầm?" Diệp Mộc Tê quan sát trên dưới Diệp Tuệ Tuệ một lần: "Trái lại thì em muốn biết là có hiểu lầm gì mà lại khiến chị họ đây nhẫn tâm đẩy em xuống sông cơ đấy?"

Không sai, nguyên chủ cô ấy không tự mình nhảy sông, mà do bị người chị họ tốt là Diệp Tuệ Tuệ đẩy xuống sông!

Diệp Tuệ Tuệ hoàn toàn kinh ngạc, bị ánh mắt của Diệp Mộc Tê dọa sợ, thậm chí cả người còn vô thức run lên.

Cái này... Đây thật sự là ánh mắt của cô em gái họ ngốc nghếch kia sao?

"Không phải chứ... Tê Tê em đang nói gì vậy? Chị là chị họ của em đấy, sao mà chị có thể đẩy em xuống sông được?" Diệp Tuệ Tuệ uất ức phủ nhận: "Có phải em còn chưa khỏi bệnh nên nhớ nhầm không? Em bất cẩn rơi xuống sông đấy."

Hốc mắt Diệp Tuệ Tuệ đỏ lên, đã có vài giọt nước mắt rưng rưng. Hay cho một đóa bạch liên yểu điệu mà!

"Rốt cuộc em có nhớ nhầm hay không, trong lòng chị tự rõ nhất." Giọng nói của Diệp Mộc Tê rất lạnh lùng, đáng tiếc ở niên đại này chưa phổ biến điện thoại di động chứ không thì đóa bạch liên này đã lên đồn công an ngồi từ lâu rồi.

"Chị thật sự không có..."

"Tuệ Tuệ, con ở lại dùng bữa đi, bây giờ Tê Tê học được cách nấu ăn ngon lắm, con ở lại một lát nếm thử xem." Lúc này Hạ Anh bưng hoa quả trong phòng bếp đi ra, thấy dáng vẻ Diệp Tuệ Tuệ muốn khóc đến nơi đó, bà ấy thấy hơi mông lung.

"Sao vậy? Đang êm đẹp mà sao lại muốn khóc thế?"



"Cho chị ta ăn sao? Còn không bằng mang cho chó ăn." Diệp Mộc Tê hừ lạnh: "Mẹ, con không nấu cho chị ta đâu."

"Thím à, em họ Tê Tê hiểu lầm con, em ấy..." Thấy Diệp Tuệ Tuệ sắp khóc đến nơi, còn định cáo trạng với Hạ Anh nữa, Diệp Mộc Tê hơi mất kiên nhẫn. Cô đột ngột đứng dậy, kéo lấy cánh tay của Diệp Tuệ Tuệ rồi cầm lấy hoa quả cô ta mang tới lên, đẩy người ra khỏi nhà trước, đồng thời ném hoa quả ra luôn, trái chuối khi nãy lăn dưới đất nhanh như chớp.

Diệp Tuệ Tuệ: "..."

Cả người cô ta ngây ngốc ra, không ngờ Diệp Mộc Tê lại dứt khoát đuổi mình ra, hơn nữa sức lực của cô rất lớn, cô ta căn bản không thoát khỏi tay của Diệp Mộc Tê được.

"Ầm" một tiếng, cửa lớn đã đóng lại.

Hạ Anh cũng sững sờ, trong tay vẫn cầm trái cây vừa gọt xong, kinh ngạc nhìn hành động của con gái mình.

Sau khi Diệp Mộc Tê ném người đó ra ngoài, cô hài lòng vỗ vỗ tay, cuối cùng cũng đuổi được bạch liên phiền phức đi.

“Tê Tê, con...” Hạ Anh nhìn Diệp Mộc Tê xoay người, lúc này mới hoàn hồn lại: “Con làm sao vậy? Không phải trước đây con thích chị họ Tuệ Tuệ nhất sao?”

Tại sao đột nhiên cô lại thô lỗ với Diệp Tuệ Tuệ như vậy?

Cho dù Diệp Mộc Tê làm như vậy nhưng phản ứng đầu tiên của Hạ Anh không phải trách cô mà là hỏi cô nguyên nhân trước.